Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 290 - Nó đang dạy mèo nhà cách chạy trốn (4)




Nhưng thực tế, đuôi gấu trúc trông giống đuôi chó con, màu trắng, ngắn ngắn.
Nếu không để ý kĩ, đuôi và phần cơ thể trắng hòa làm một, rất khó phát hiện ra.
Lâm Thiên Du lại lấy bánh bao ra tiếp tục ăn.
Dù có khô bò, gấu trúc vẫn bị mùi thơm của bánh bao cuốn hút, nhưng vẫn tập trung ăn khô bò trong tay, có thể vì khô bò cũng có hương vị không tồi, cũng có thể là do lời hứa sẽ làm bánh bao của Lâm Thiên Du lúc nãy.
Ăn măng tre lâu rồi, nhưng thực chất gấu trúc vẫn là loài ăn thịt mà.
Chỉ là nhu cầu thịt cần ít hơn, không như báo hoa mai, hổ, có chế độ ăn chủ yếu là thịt.
Ăn bánh bao, đứng sau những cây tre, rồi từ từ tiến lại gần, cuối cùng hai chú gấu trúc con cũng đến được vị trí của Lâm Thiên Du.
Dù chúng không cảnh giác lắm khi di chuyển, đã bị Lâm Thiên Du và gấu trúc phát hiện, nhưng có vẻ chúng cảm thấy mình đã ẩn nấp khá tốt, khi đi vẫn dùng lá tre che mặt.
Lâm Thiên Du uống một ngụm nước, nhìn chiếc lá tre với những sợi lông mọc ở rìa, nghĩ...không thể nào gọi là ẩn nấp kĩ càng chứ.
Hơn nữa, ngay cả khi ngồi, cô vẫn cao hơn gấu trúc con rất nhiều khi chúng đứng thẳng, khi chúng tiến lại gần, cô chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy đầu lông xù.
Gấu trúc con hoàn toàn không hay biết.
Lâm Thiên Du gạt nhẹ chiếc lá tre xuống, cúi người xuống để có thể nhìn thẳng vào mắt gấu trúc con, "Chào."
Gấu trúc con: "!!!!"
Bị phát hiện rồi!
【Ú ò ó! Không công bằng chút nào, chị đã cẩn thận đến thế cơ mà!】
【Đừng nói đến chị Lâm nữa, cái lá tre to như thế đi tới, chị còn phát hiện ra rồi cơ mà.】
【Không sao cả thương yêu ạ, em đã tiến bộ rồi đấy, lần sau nhớ chọn lá tre to hơn mình nhé.】
Lâm Thiên Du cười đọc câu bình luận cuối cho gấu trúc con nghe, "Cái lá này che không được đâu, quá nhỏ rồi."
Nhưng chú gấu trúc con Noãn Noãn nghe xong lại ôm chặt lá tre, mặt nghiêm túc nói: "Uỳnh!"
"???"
Hiểu được ý của nó, Lâm Thiên Du đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó cười không ngớt, "Ha ha, là thế sao? Có lý có lý mà, khụ khụ!"
Đến đoạn cuối thì bị nghẹn nước, ho liên tục hai tiếng, mặt cũng đỏ ửng lên nhưng vẫn không ngừng cười.
Bình luận tràn ngập dấu hỏi, ai cũng hỏi gấu trúc nói gì.
Lâm Thiên Du lại uống thêm nước, cố gắng nén nụ cười đang nhếch lên, giọng hơi khàn sau cơn ho, nhưng vẫn không giấu được tiếng cười bên trong, "Noãn Noãn bảo, lá tre quá to dễ bị phát hiện."
【?——Haha! Đù mé, hợp tình hợp lý quá!】
【Chết cười luôn, gấu trúc con bé bỏng cũng quá thông minh rồi, dì cũng không nghĩ ra được điều này nữa, thật là động vật được bảo vệ mà.】
Đúng là vật càng to càng dễ bị phát hiện, logic này không sai.
Nhưng tiền đề là, phải có thể có vật che đậy nhỏ hơn, khó bị phát hiện hơn.
Rõ ràng, chiếc lá tre nhỏ mà gấu trúc chọn không đáp ứng được yêu cầu đó.
Có lý, nhưng cũng hơi vô lý.
Suy nghĩ của động vật nhỏ luôn đơn giản và dễ thương như vậy.
Lâm Thiên Du nhìn thẳng vào biểu cảm nghiêm túc của gấu trúc con Noãn Noãn, không nhịn được giơ tay lên - và xoa đầu nó một cách hỗn loạn.
Gấu trúc di chuyển móng vuốt, mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ôm chặt lá tre trong tay.
Tóc trên đầu nó bị xù hết cả lên, vẫn ngây thơ không biết, vài giây sau, có vẻ đã phản ứng lại được gì đó, rồi há miệng cắn một miếng vào lá tre.
Hoàn toàn không quan tâm đến mái tóc bù xù, ăn cực kì nghiêm túc.
Có lẽ là niềm tin tuyệt đối, gấu trúc con hoàn toàn không có ý định phản kháng, cứ để Lâm Thiên Du vuốt lung tung.
Khá có cảm giác, cô vuốt tóc tôi đi, tôi ăn của tôi, ung dung tự tại.
Chỉ thiếu cái áo choàng sau lưng là trông như những ông tiên ngoài trời kia.
Lâm Thiên Du lại muốn cười nữa rồi, từ khi bước vào khu rừng mưa này, gặp bao nhiêu động vật lông xù đáng yêu, nụ cười trên mặt cô chưa bao giờ thôi.
Trong lúc gấu trúc cắn từng miếng lá tre, cô dùng đầu ngón tay vuốt lại những lọn tóc bù xù.
Phải chi mang theo cái lược thì tốt biết mấy.
Để có thể nhét thêm đồ ăn vào balo, Lâm Thiên Du đã dọn sạch đồ đạc trong balo trước khi đi.
Cho đến cái bánh bao của cô còn phải nhét kẽ hở.
Tất nhiên là không có lược rồi, chỉ có thể mang đến cho chúng lần sau.
Gấu trúc Dương Dương đi chậm rãi tới, khi thấy đầu tóc của Noãn Noãn bù xù, nó co rút cổ lại, ôm cành tre không tự chủ được lùi lại hai bước.
"Dương Dương?" Lâm Thiên Du giơ tay ra, "Sang đây."
Dương Dương: "!!!!"
【Haha, Dương Dương nói: Xoa nó rồi thì không xoa tôi đâu nha.】
【Này, việc vặt thôi mà.】
Thấy Dương Dương không đến gần, Noãn Noãn còn quay đầu lại, giơ cánh tay vung vẩy.
Cử chỉ đó có lẽ có thể diễn giải thành —— qua đây đi anh bạn!
Khá giống với cử chỉ của con người, kèm theo đó là biểu cảm linh hoạt đáng yêu, khiến Lâm Thiên Du lại muốn cười nữa rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận