Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 393 - [Đại Bạch: Nhìn tôi giỏi cỡ nào! Đừng nhìn chúng! Nhìn tôi!] (5)




Bước chân Lâm Thiên Du khựng lại, cau mày khó hiểu:
"Ông là cái quái gì mà ra lệnh cho tôi?"
Cô hỏi thật lòng đó, trong mắt cô, những danh hiệu mà Thi Kính Nguyên từng đạt được cô cũng coi thường cả, tất nhiên cô cũng không coi ông ta ra gì.
Mặt Thi Kính Nguyên đen sì, ngoại trừ Lâm Thiên Du, các khách mời còn lại còn khá chiều theo ý ông ta, cần gì lấy nấy, các thành viên trẻ tuổi khác đều không dám cãi lại.
Chỉ mỗi Lâm Thiên Du, dường như bất kể ông ta nói gì, cô đều có thể tìm ra vấn đề để mắng.
Hơn nữa ông ta không làm gì được cô, càng không thể hại cô, khiến tay ông ta run lên vì tức giận: "Cô thật là..."
"Thầy Thi," Hàng Tư Tư cười gượng gạo cắt ngang lời Thi Kính Nguyên. "Tôi và Vũ Linh chỉ đến xem náo nhiệt thôi, không phải vì sói Tasmania đâu."
Vu Linh Vũ cũng gật đầu theo: "Tôi còn nói luôn trong livestream là em thật ra muốn đến xem cá voi cơ mà."
Dĩ nhiên là Vu Linh Vũ cũng rất tò mò về sói Tasmania, chỉ là trong hoàn cảnh này, cô phải điên mới lựa chọn đứng về phía Thi Kính Nguyên.
Rõ ràng Thi Kính Nguyên cảm thấy mình không thể khống chế được Lâm Thiên Du nên kéo họ những thành viên nhỏ tuổi ra làm đệm lưng.
Còn giả vờ như thái độ đạo mạo, 'các cô cậu sợ mất lòng nên không dám lên tiếng, thế thì tôi sẽ làm gương xấu thay các cô cậu”, bla bla bla... thật là làm Vu Linh Vũ muốn nôn cả cơm tối hôm qua ra luôn.
Xin lỗi nhé, mấy khách mời mới của tập này đều bị chị Lâm thu hút đến cả đấy.
Nếu không vì giữ thể diện, Vu Linh Vũ đã lảng tránh rồi.
Điều quan trọng nhất là, cô là thành viên trẻ tuổi nhất, cũng không có nhiều kinh nghiệm bằng Hàng Tư Tư, mà Thi Kính Nguyên thì chém gió lôi kéo cô nhiều nhất! Nếu không có Hàng Tư Tư ở giữa dàn xếp, thì chắc cô phải đem tất cả mọi thứ tìm được bỏ vào túi tiền của Thi Kính Nguyên rồi.
Tích tụ bấy lâu nên rất căm giận, lại càng làm cái mưu đồ kéo cô xuống nước hôm nay, Vu Linh Vũ thực sự muốn nổi điên lên rồi.
Ban đầu Thi Kính Nguyên đã tức mình, giờ lại bị Hàng Tư Tư và Vu Linh Vũ liên tục cắt ngang, "Cả hai cô đều không có chút kỷ luật nào cả."
Ấn Hữu Lâm cười nhẹ một tiếng: "Mọi người đều vui vẻ đến đây chơi mà, nếu thầy thật sự không nhìn nổi, sao thầy không cô lập chúng tôi luôn đi? Để chúng tôi cô độc tự chơi lấy với nhau."
【Thi Kính Nguyên giỏi thật đấy, làm sao có thể khiến mọi người căm ghét vậy chứ.】
【Lợi dụng tuổi tác, ăn bám, dựa vào độ tuổi để lấy đồ từ người khác, miệng thì "chia sẻ đi", không chia là thiếu tôn trọng, không có kỷ luật, ai mà chả căm ghét chứ.】
【Haha các bạn xem mặt của đạo diễn Tô đi, tôi cảm thấy ông ấy muốn đá Thi Kính Nguyên xuống biển luôn rồi.】
【Tại sao đạo diễn Tô lại mời Thi Kính Nguyên làm khách mời vậy?】
...
Thật ra Tô Vũ Hành rất phiền lòng, chứ không phải chủ động mời, mà là Thi Kính Nguyên tài trợ một khoản lớn cho đoàn làm phim, nếu không phải ông ta đưa quá nhiều, lời lẽ tha thiết, nói gì cũng là vì tuổi cao rồi, muốn tập luyện và cảm nhận năng lượng trẻ trung, chương trình cũng cần nhiều va chạm hơn, không thể cứ đẩy Lâm Thiên Du lên tuyến đầu mãi, cũng nên để người khác chia sẻ gánh nặng cho cô ấy.
Lúc đó Tô Vũ Hành cảm thấy có lý, suy nghĩ kỹ rồi mới ký hợp đồng với Thi Kính Nguyên.
Kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu, va chạm thì có thật đấy, suýt nữa thì ông ta làm chết luôn rồi!
Sau khi Thi Kính Nguyên khiêu khích Lâm Thiên Du, Tô Vũ Hành đã nói chuyện riêng với ông ta, và cảnh cáo nếu còn hành vi như vậy nữa sẽ trục xuất khỏi nhóm làm phim ngay lập tức.
Kết quả là mới yên ổn được một thời gian ngắn, không gặp mặt thì được, gặp rồi thì miệng lưỡi vô duyên phạm nhân ngay.
Tô Vũ Hành hít sâu một hơi: "Trời đã muộn rồi, mọi người về đi."
Mọi người kéo nhau từng cặp, riêng Ấn Hữu Lâm trực tiếp đi với nhóm Hàng Tư Tư, chỉ còn Thi Kính Nguyên đứng một mình.
Thi Kính Nguyên do dự một lúc: "Tiểu Nhiếp à..."
Nhiếp Lăng Dương vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa nói: "Dạ! Thưa thầy Thi, tôi nhớ đồng hồ đeo tay rơi mất rồi, tôi đi trước nhé...!"
Vội đến nỗi câu nói cũng chưa dứt, quay người chạy luôn, đối với Nhiếp Lăng Dương, Thi Kính Nguyên giống như tham ăn, chỉ biết hốt hàng chứ không bao giờ chia sẻ, ra ngoài thì coi là quà cho người lớn, ở đây tài nguyên khan hiếm, Nhiếp Lăng Dương thực sự không muốn để Thi Kính Nguyên tịnh tiếp tài nguyên của mình nữa.
Cậu chạy nhanh quá, Cung Hâm Minh gọi với theo:
“Khoan đã, để tôi chiếu sáng cho!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận