Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 165 - [Hu hu hu, các bé iu ngoan quá!] [5]




*
Phong Tĩnh Dã gật đầu:
“Tôi hiểu rồi.”
Nói chuyện lúc đi, họ càng lúc càng gần hang của hổ, luồng trực tiếp trong phòng cũng rõ ràng cảnh giác hơn.
“Tôi sẽ dụ hổ đi, các ông tận dụng thời cơ vào bên trong đưa người ra.” Phong Tĩnh Dã tháo cúc tay áo, nói nhẹ nhàng: “Nhớ chuẩn bị sẵn thuốc mê, những thứ đó là để tự vệ. Lúc đó tôi và hổ giao đấu, cho dù tôi bị áp đảo, cũng nhớ, tuyệt đối không được dùng thuốc mê để giúp tôi.”
Tô Vũ Hành cảm thấy hơi nguy hiểm, không biết thân phận của Phong Tĩnh Dã, nhưng với những gì biết về hậu trường của anh, Tô Vũ Hành không dám để Phong Tĩnh Dã tự mình làm mồi nhử.
“Anh Phong, anh tự mình làm mồi nhử có phải quá nguy hiểm không? Sao không đổi người, hoặc chúng ta cùng tấn công, phân tán sự chú ý của hổ, biết đâu nó sẽ đuổi theo người khác. ”
Nếu biết từ đầu Phong Tĩnh Dã muốn liều mình thu hút sự chú ý của hổ, có lẽ anh sẽ không liên lạc với Phong Tĩnh Dã, tự tìm cách dụ hổ đi.
Cũng thật sự không yên tâm... Nếu Phong Tĩnh Dã gặp chuyện gì ở đây thì mới thực sự là vấn đề lớn.
“Không cần, một mình tôi đủ rồi.” Phong Tĩnh Dã nói bình thản: “Con hổ đó và tôi...”
Không tìm được từ thích hợp, anh nói thẳng: “Dù sao, hai người chúng ta cùng xuất hiện trong phạm vi lãnh thổ của nó, người nó lao tới đầu tiên nhất định là tôi. Giữa tôi và con mồi ưa thích của nó, nó cũng sẽ không do dự bỏ mồi, quay lại tìm tôi.”
“...”
Nghe có vẻ như anh và hổ có thâm thù không đội trời chung.
Tô Vũ Hành gãi đầu, hiểu rồi, có phải là kẻ thù cũ, “Vậy không phải... càng nguy hiểm hơn sao?”
Phong Tĩnh Dã nói nhẹ nhàng: “Yên tâm, nó sẽ không giết tôi đâu.”
Nếu đổi người khác làm mồi thì không chắc.
Phong Tĩnh Dã vén tay áo lên, bình thản quan sát môi trường xung quanh, và tìm một vài thứ có thể tận dụng.
Kế hoạch ban đầu là, sau khi đội cứu hộ bước vào lãnh thổ của hổ, hổ sẽ trực tiếp tới tìm họ.
Lúc đó anh vật lộn với hổ, để đội cứu hộ tận dụng cơ hội cứu người, như vậy có thể đưa hổ ra một vị trí xa hang động hơn, cho dù hổ quay lại, cũng sẽ có nhiều thời gian phản ứng hơn.
Anh lại mặc cả với hổ, có thể rất thuận lợi cứu Lâm Thiên Du ra.
Nhưng không ngờ, với khả năng nhạy cảm với lãnh thổ, con hổ này, lần này, tất cả họ đều tiếp cận gần đến mức, có thể nói cách hang chỉ 10 mét, hổ thậm chí vẫn có thể kiềm chế.
Phong Tĩnh Dã: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Rồi.”
"Tôi đếm đến ba." Phong Tĩnh Dã chầm chậm bước tới hang động, "Ba, hai..."
"Một!"
Ngay khi giọng nói vừa dứt, con hổ lao ra từ trong hang.
"Gầm!"
Phong Tĩnh Dã lăn ngay tại chỗ, né đòn lao của hổ, đồng thời lùi về phía sau chéo, yên lặng chờ hổ đuổi theo mình.
【???Đang làm gì vậy? Sao không chạy?】
【Đệt, hắn không phải định đánh nhau tay đôi với hổ chứ?】
Nhân cơ hội này, đội cứu hộ lao thẳng vào hang của hổ, không còn để ý tới cáng cứu thương, chỉ nghĩ tới việc vớt người ra trước đã.
Ai ngờ, con hổ đang đuổi theo Phong Tĩnh Dã đột nhiên ném mục tiêu sang một bên, quay đầu hướng về phía đội cứu hộ gầm lên hung dữ: "Gầm!"
Đội cứu hộ sợ đến mềm chân, Phong Tĩnh Dã lao tới ôm chặt cổ hổ, hổ vội tìm Lâm Thiên Du nên vung đầu làm anh tuột xuống, rồi lại định xông vào trong.
Phong Tĩnh Dã giữ chân hổ ở đó, phía đội cứu hộ vẫn chưa dám bước vào hang.
Anh cau mày nhẹ, một tay chống xuống lưng hổ để lật người rơi xuống chặn trước mặt nó.
Dường như nhận ra anh là trở ngại, hổ liền lao tới Phong Tĩnh Dã, "Gầm!"
Phong Tĩnh Dã vật lộn với hổ, thân hình uyển chuyển né tránh những vỗ móng vuốt của hổ, rồi bật lên một thân cây, lộn người rớt xuống chạy về phía sau, tiếp tục cố dụ hổ rời xa hang động.
Khi Phong Tĩnh Dã không bị văng máu tươi mà ngược lại còn đánh đôi co với hổ, phòng chat đã choáng ngợp.
Nhìn mãi không theo kịp, phòng chat mới lăn ra một con số: [6]
(Số 6 đồng âm với ngưu, ám chỉ là người này thật trâu bò)
Hổ kiên quyết không rời khỏi hang, khi Phong Tĩnh Dã lùi lại, nó liền quay đầu không đuổi nữa.
Nó canh giữ như vậy, đội cứu hộ không thể tiếp cận.
Phong Tĩnh Dã nhíu mày, định nói gì đó, thì bỗng nghe một giọng nữ khàn khàn, có chút yếu ớt.
"Sao ồn ào thế?"
Do câu nói đó, động tác há miệng chuẩn bị cắn cánh tay Phong Tĩnh Dã của hổ dừng lại.
Lâm Thiên Du thức dậy, thấy đầu toàn mồ hôi, cũng không thấy lạnh như trước nữa, có lẽ sốt đã giảm. Bệnh đi như gió, cô vịn tường, đi khập khiễng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi to:
"Anh Hổ? Anh chạy đâu rồi?"
Đang lẩm bẩm, cô vén rủ tán lá chắn cửa hang, chú ý tới cảnh hỗn loạn bên ngoài, dừng lại.
Ánh mắt cảnh giác rơi lên gương mặt xa lạ duy nhất gần hổ nhất.
"Anh Hổ, qua đây với tôi."
"Gầm..."
Lâm Thiên Du đi tới, sờ vào móng vuốt của hổ, không thấy máu.
Cô liếc nhìn người đàn ông không xa, lúc này Phong Tĩnh Dã đã đứng dậy, bộ vest đen không chút nhăn nhúm, cũng không mang theo bất kỳ vũ khí nóng nào, đi tới tay không.
Có vẻ không giống thợ săn.
Nhận ra có thể là người của nhóm chương trình hay kiểm lâm, cô vẫn không buông hổ ra, tránh hổ tức giận lao ra cắn người.*

Bạn cần đăng nhập để bình luận