Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 417 - [Haha, báo con: Đừng kẹp!] (7)




Sau khi giúp làm sạch rùa biển, Lâm Thiên Du nói: “Xong rồi, quay về đi.”
Rùa quay đầu nhìn ra biển, chậm rãi nâng chân trước lên, vỗ nhẹ lên lòng bàn tay Lâm Thiên Du đưa ra, mới xoay người đi về phía đại dương.
Trên đất liền, tốc độ di chuyển của rùa biển chậm hơn nhiều so với dưới biển, bốn cái chân bò tới, chỉ khoảng 70 mét một giờ.
May mắn không phải đi bao xa đã gặp sóng biển đánh vào bờ, ngồi nhờ xe theo luồng nước rút ra biển.
Tiễn rùa biển trở lại biển cả.
Lâm Thiên Du ngồi trên bãi biển, xoa hai bắp chân tê rần khi ngồi chồm hổm lâu.
Ở bờ biển một lúc, quần áo dính nước giờ đã khô gần như hoàn toàn.
Để tóc ướt xõa xuống vai, những ngọn tóc vẫn đang nhỏ giọt nước, cô vặn tóc ướt lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: “Gần tối rồi, đến lúc đi săn. Bây giờ nhiệt độ khá lý tưởng.”
Trước khi mặt trời lặn, vẫn còn khá nhiều động vật ăn cỏ hoạt động bên ngoài.
Một số loài được bảo vệ ở đây cô không được đụng đến, ngoài ra, vẫn còn nhiều con mồi có thể bắt trên đồng cỏ.
Ngày mai là khi bầy sói dọn đến bên này.
Buổi chiều trời nắng nóng, một lúc bắt quá nhiều con mồi, không có đủ lá cây để bao gói, đến lúc đó phải giũ sạch lá cây trên cây quanh đây cho xem.
Tính toán thời gian, bây giờ ra ngoài, càng về sau nhiệt độ càng thấp, con mồi còn lại để ngày mai xử lý cũng được.
“Đại Bạch, tôi phải về rồi.” Lâm Thiên Du vẫy cao tay chào.
“Kêu!”
--- Lâm Thiên Du không biết chính xác bầy sói có mấy con sói, nhưng xét theo lần trước cô thấy, ít nhất cũng phải hơn mười con.
Quy mô không nhỏ, có thể coi là một bầy lớn.
Trong tình huống này, con mồi cần chuẩn bị chắc chắn phải nhiều hơn.
Tính theo lượng thức ăn của một con sói, Lâm Thiên Du cần chuẩn bị ít nhất vài con mồi, còn phải tính đến việc mình thiếu len nữa, nên... cô đặt mục tiêu vào đàn cừu.
Sau đó, người xem trực tiếp chứng kiến Lâm Thiên Du ra tay với đàn cừu.
Không nhắm vào bất kỳ một đàn cừu nào, rất đồng đều, rất công bằng, không có sự thiên vị nào, tìm thấy đàn cừu nào cũng mang một con về.
【A, cái này, tôi...... đàn cừu à.】
【Rừng nhiệt đới có kẻ giết trâu nước, đồng cỏ có tên giết cừu, tôi thực sự sẽ chết cười mất.】
【Cừu thật đáng yêu, tại sao lại ăn thịt cừu, để lại hai cẳng cho tôi nhé, để hai khúc xương sườn làm canh, cám ơn.】
【Thực sự thích cảm giác tự tay làm ra thức ăn đầy đủ, nuôi thú nhà lông xù xì như thế này, mơ ước cả đời tôi đấy.】
......
Tâm trạng Lâm Thiên Du khá tốt, cô hát nhỏ ca khúc trên đường về, vừa thấy sói thảo nguyên đang ngồi trước cửa.
"Sói con về rồi à.” Cô ra hồ rửa tay rồi mới qua xoa cái đầu lông xù xì, “Đói không? Tôi vừa bắt được cừu.”
Sói thảo nguyên liếm tay cô, “Ù ù.”
Không xa, một con Linh dương nằm đó, có lẽ là con mồi sói con mang về.
Cô ôm sói con sờ cái bụng, nó ăn no rồi nên không cắt thịt cho, cúi đầu hôn lên tai nó, nói: “Để dành, tối đói thì ăn.”
Kể cả con linh dương của sói con, toàn bộ con mồi đều được cất vào nhà lá.
Lâm Thiên Du mở một cái khăn tắm nén, đơn giản tắm rửa sơ qua, “Lô hội gần hết rồi.”
Không tìm thấy cây xà bông, có thời gian phải đi tìm thêm lô hội hoang dã.
Phía đồng cỏ, cây cối thưa thớt hơn, không biết có cây xà bông hay không.
Lâm Thiên Du phủi sạch quần áo đã giặt, treo lên phơi.
Sói thảo nguyên lại gần cọ cọ vào cô, vòng qua chân thân mật.
“Ngoan.” Lâm Thiên Du cúi xuống bế sói con lên, so với lúc ở rừng mưa phía trước, bây giờ bế nó hơi vất vả.
Chủ yếu vì hôm nay chạy qua chạy lại giữa biển đảo và đất liền, săn bắn bận rộn quay cuồng, tiêu hao thể lực tất nhiên cũng rất lớn.
May mắn là sói con con rất ngoan, khi bị bế nó nằm im không cử động, ngay cả những cái chân không biết để đâu cũng nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
“Ù ù.”
Bế theo sói con về, cô suy nghĩ có nên đun thêm nước không.
Đi ngang bụi cây, bước chân dừng lại.
“Ừm? Lúc nãy có cái gì đó...”
Không biết cô đang nói gì, sói con nghiêng đầu.
“Không có gì, tôi rất muốn nhìn thấy có thứ gì đó.” Lâm Thiên Du nghi ngờ trong lòng, đặt sói con xuống, ngồi xuống nhìn kỹ, quả nhiên, phát hiện trong đám cành lá rối tung thêm một sợi lông vàng nhạt, “Ra là anh à. Sao lại trốn trong đó thế?”
Sói Tasmania màu vàng thích ở trong môi trường như thế này, có vẻ như môi trường kín khiến nó cảm thấy an toàn.
Nghe thấy tiếng động, sói Tasmania không những không ra ngoài mà còn lùi sâu vào trong thêm vài bước.
Sau một lúc, có lẽ nghe bên ngoài im ắng, tò mò thò đầu ra nhìn, rồi vô tình đối mặt với ánh mắt Lâm Thiên Du.
Nó lúng túng muốn rút lui trở lại, nhưng có vẻ đã lùi đến tận cùng, phía sau không còn đường nữa.
“Anh không sợ sói con nhưng sợ tôi.” Lâm Thiên Du nghiêng đầu dựa vào sói thảo nguyên, cảm giác này khá mới lạ, đối với sói Tasmania từng thuộc hàng “thú dữ”, kẻ gây ra mối đe dọa với nó phải là sói con chứ.
Sói Tasmania trốn trong đó, im lặng.
Lâm Thiên Du hỏi: “Thật sự không chịu ra à?”
“Được rồi, các anh chờ tôi một chút.” Lâm Thiên Du quay người đi lấy đồ.
Bình luận trực tiếp: 【???】
Theo ghi chép lịch sử, sói Tasmania là loài động vật sống đơn độc, sói Tasmania rất giống sói Tasmania nên cũng có thể đoán là sống đơn độc.
Lâm Thiên Du nói đủ cho “các anh” ăn, câu nói này, kết hợp với thông tin mọi người tìm trên mạng, rõ ràng có gì đó không đúng.
Nhưng Lâm Thiên Du đang tập trung cho ăn không vội giải thích cho fan, cô đưa cẳng cừu trong tay ra trước một chút, “Quay lại đi, sắp tối rồi.”
Dưới sự thúc giục nhẹ nhàng của Lâm Thiên Du, sói Tasmania bước ra, thậm chí còn không liếc nhìn cẳng cừu, tiến lên cọ cọ vào cổ tay cô.
Điều này khiến Lâm Thiên Du hơi bất ngờ, cô chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay dừng lại, sói Tasmania cũng đột ngột đông cứng.
Thấy Lâm Thiên Du không có phản ứng gì, sói Tasmania mới bình tĩnh lại tiếp tục cọ cô, giống như đã đưa ra quyết định gì đó, nhẹ nhàng cắn lấy tay áo cô.
“Ù ù...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận