Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 218 - [Mèo đốm gỉ: Mắt mày mù à?] (5)




"Tặng tôi à?" Lâm Thiên Du nhận ra ý định của nó, cười lau đi vệt máu vương trên mày mắt, nói: "Cảm ơn sói nhỏ, nhờ anh mà tôi mới bắt được nó."
Trong bầy sói, sói đầu đàn sẽ có trách nhiệm chăm sóc cả bầy.
Hẳn là lúc nãy nghĩ Lâm Thiên Du là "đồng loại" rồi.
Lâm Thiên Du cố tình giả vờ không biết cô không thể ăn con gà này, vui vẻ cầm gà nhấc lên, khoe với ống kính: "Nhìn này, sói nhỏ bắt cho tôi đấy."
Giọng đầy tự hào khiến chó sói liếm môi... rồi lại liếm tiếp, đôi tai thỉnh thoảng giật một cái, nhìn Lâm Thiên Du bằng đôi mắt xanh thẳm không đoán ra được cảm xúc, nhưng dường như ẩn chứa muốn nói ngàn lời.
"Tôi nghĩ sói nhỏ tưởng tôi đang săn mồi lúc nãy." Lâm Thiên Du liếc nhìn con thỏ đang run lẩy bẩy trong góc, đặt tay lên lưng chó sói vuốt lông, dẫn nó đi sang bên kia.
"Tôi thả con gà đất ra, chó sói con không biết tôi có ý định thả nó, trông có vẻ như tôi không nắm chặt nên nó chạy thoát, vì vậy nó mới lao tới. Rồi dừng một lát, Lâm Thiên Du búng ngón tay, phân tích rõ ràng: "Nói chính xác, chó sói con không phải đang săn mồi, mà là giúp tôi bắt lại con mồi đã chạy thoát."
【Đừng giải thích nữa, không thấy tôi đã bắt đầu ném chanh rồi sao?】
【Ú ú ú... bị thương mà vẫn nghĩ tới việc giúp bạn săn mồi, tôi thấy chua lắm.】
【Sao thế? Ý gì vậy Lâm Thiên Du? Hôm nay bắt buộc phải làm tôi chết chìm trong sự chua cay này sao?! A! Cô nói đi!】
【Tôi không quan tâm tôi không quan tâm, nếu không cho tôi một con chó sói giống y chang tôi sẽ làm loạn đấy!】
......
Trong lúc đó, các nhân viên trong phòng quan sát nhìn nhau.
Sau một lúc im lặng, Bách Phong nói trầm giọng phá vỡ sự yên tĩnh: "Chó sói hoang không thoái hóa, vẫn còn bản năng săn mồi."
Cho dù đó chỉ là một con... gà nuôi nhà không mấy sức tấn công.
Nhưng xét từ cú xông tới nháy mắt và đánh chính xác một cái của chó sói con lúc nãy, có thể thấy chó sói hoang vẫn rất mạnh về mặt săn bắt.
Thú dữ được nuôi ăn, theo thời gian kỹ năng săn bắt cũng sẽ bị thoái hóa nếu không sử dụng.
Họ thả động vật sống vào để chó sói tự săn bắt, cũng là có ý định động vật có thể thu hút sự chú ý của nó.
Nhưng chó sói hoàn toàn không để ý, chỉ ở trong góc của mình, tạo cảm giác sai lầm cho các nhân viên là - nó đã chấp nhận sống chung với gà và thỏ.
Thực ra đây là một tín hiệu rất nguy hiểm.
Tiếc là các nhân viên không rảnh để rèn luyện khả năng săn bắt của nó, trước khi nghĩ đến săn bắt, trước hết phải nghĩ cách làm thế nào để chó sói sống sót.
Nhưng bây giờ xem ra... những nghi ngờ của họ hoàn toàn có thể bỏ qua.
Có thể chó sói chỉ là không muốn để ý tới họ, đồng thời cũng không muốn để ý đến động vật họ thả vào.
Triệu giáo sư nhìn chăm chú: "Cô này, Lâm..."
Bào Thư Thụ: “Lâm Thiên Du".
"Đúng rồi, Lâm Thiên Du. Cô ấy có ý định đến làm việc ở đây không? Hỏi xem đi."
Rồi dừng một chút, ông nói tiếp: "Có thể xin cho cô ấy mức lương cao nhất".
Bách Phong cười: "Thủ tục đang được tiến hành rồi, thật ra nói đúng, Lâm Thiên Du bây giờ coi như thực tập sinh.
Khi các thủ tục hoàn tất, Lâm Thiên Du sẽ không cần qua thời gian thực tập, cũng không cần các khóa đào tạo vô dụng, trực tiếp cầm chứng chỉ nhận việc.
Đối với đơn vị làm việc dựa trên năng lực, thực lực cheat như Lâm Thiên Du sẽ có quyền lời tuyệt đối."
——'Bùm!' Câu nói của Bách Phong vừa dứt, trên đầu vang lên một tiếng nổ lớn.
Như thể có vật nặng rơi ầm xuống.
Chó sói hoang nhanh nhẹn lăn người dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm lên trần nhà phía trên.
Sau tiếng động bất ngờ xuất hiện, lại là vài tiếng 'xoẹt xoẹt' liên tiếp.
Lâm Thiên Du che tai chó sói, kéo nó vào lòng, cô nhíu môi, hơi khó hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Có chuyện gì vậy?"
Trạm cứu hộ có hơn 10 tầng, cũng không biết là tầng nào gặp sự cố.
Tuy nhiên xét đến khả năng cách âm của trạm cứu hộ, kết hợp với âm thanh lớn như vậy, chắc chắn khoảng cách cũng không xa lắm.
Từ mức độ dữ dội của âm thanh, có vẻ như phía trên đang trải qua đại chiến thế giới thứ ba.
Lâm Thiên Du vừa ôm chó sói an ủi, đề phòng nó mất kiểm soát cảm xúc trong môi trường ồn ào, vừa gõ nhanh trên bàn phím đồng hồ, hỏi tình hình cụ thể.
Tiếng động lớn quá, nhân viên bên ngoài chắc chắn cũng để ý.
Bách Phong cúi đầu nhắn tin trả lời, Triệu giáo sư thấy vậy cũng hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Bạc Thư Thục nói: "Tầng trên là phòng nghỉ của Kevin, chắc chắn lại đánh nhau với mèo đốm gỉ rồi. Mấy ngày nay cứ như vậy, chỉ cần mèo đốm gỉ tỉnh táo là đánh nhau luôn, ngủ đi thì mới ít khi yên ắng."
Bạc Thư Thục vẫy tay ra hiệu với các nhân viên phía sau: "Mấy người lên xem thử, bảo Kevin im lặng chút đi, thật sự không được thì đem mèo đốm gỉ ra ngoài đã."
Đừng ảnh hưởng tới chó sói hoang chứ.
Nó mới vừa được xoa dịu.
"Được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận