Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 532 - Việc này có gì khác so với một chú mèo trắng bị phóng to tỉ lệ! (6)




Không vội vàng quay về, chó sói thảo nguyên quanh một đoạn đường xa, mang theo Lâm Thiên Du lên xuống dốc chạy.
Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng reo hò vui sướng của Lâm Thiên Du, làm cho chim trên cây liên tục nhúc nhích, khi chó sói thảo nguyên chạy qua, lại không nhịn được mà rụt cổ lại.
Khi tiến gần địa bàn Sư Tử Trắng, Truy Phong cũng để ý thấy.
Thấy trở về vẫn là chó sói thảo nguyên kéo giỏ, vằn ngựa lập tức không ngồi yên được nữa.
"Nghiii!"
Khi chó sói thảo nguyên giảm tốc độ, vằn ngựa đi lại quanh Lâm Thiên Du và chó sói thảo nguyên vòng vo, liên tục phun ra hơi thở trong mũi để bày tỏ tâm trạng của mình.
Mép miệng méo hết cả, quên mất cọng cỏ đang cắn trong miệng.
Lâm Thiên Du đứng dậy từ trong giỏ, lá cọ khô khó bảo quản, dọc đường đã bẻ gãy không ít, nghe thấy sự phàn nàn của vằn ngựa, cô lập tức nói: "Lần sau, lần sau đổi anh đến."
[Ha ha ha Truy Phong nóng quá.]
[Ít ra nếu anh đáng tin cậy hơn không ném Sói nhỏ ra ngoài, hôm nay mang chị Lâm đi chơi chẳng phải là anh sao.]
Lâm Thiên Du lắc lá cọ trước mặt Truy Phong, "Đi chơi đi, tôi còn có việc nữa."
Truy Phong hàm răng, cắn.
Không ngon, nhả ra.
Ngựa vằn ngước đầu lên, giống như kêu lên một tiếng, trước khi chó sói thảo nguyên lao tới cắn nó, nó chạy trước đi ăn cỏ.
Chó sói thảo nguyên không có ý định để ý tới nó, xoay đầu gầm lên một tiếng, những con sói trong bầy lũ lượt đứng dậy, đến giờ săn mồi, Báo và Sói túi cũng theo sau.
Lâm Thiên Du dặn chúng chú ý an toàn, "Về sớm nha."
"Ú ú..."
Bầy sói nhảy ra ngoài hàng rào, Báo và Sói túi lần lượt rời đi, chỉ để lại những chú sói con trong sân vật lộn tới bến với hàng rào.
Hàng rào sẽ không có phản ứng gì, những chú sói con đơn phương quyết đấu.
Cắn quá mạnh, cảm giác răng bị mài, ùa ùa kêu la.
Lâm Thiên Du vừa mới lấy con dao của mình ra từ ba lô, chú ý thấy chú sói con lắc đầu cuộn mình, ngồi xuống cạnh nó, "Còn ổn không?"
"Ú ú ——!"
Đau!
Chú sói con lộn một vòng, rồi đối mặt với con dao bóng loáng trong tay Lâm Thiên Du ở cự ly gần.
Tiếng kêu đau đớn dừng lại, giọng điệu của sói con cũng hạ xuống vài độ, "Ú, ú..."
[Ha ha ha, nhất thời không đau nữa.]
[Gọi tôi là nữ thần y Lâm không ai phản đối chứ.]
[Chết cười, sói con trước khi nhìn thấy dao: đau chết sói rồi! Sói con sau khi thấy dao: Chị ơi, cứu em với. Đừng bỏ em. Em không đau đâu. ]
Lâm Thiên Du cười đặt dao xuống, đề phòng, giữ miệng sói con ra kiểm tra, không thấy máu.
Có lẽ chỉ là va chạm nhẹ, không nghiêm trọng.
Xoa xoa đầu chú sói con rồi để nó tự do hoạt động.
Lâm Thiên Du cầm lại dao, động tác cổ tay: "Tôi định làm một cái hộp gỗ cho Sư Tử Trắng, gỗ đã phơi khô gần hết rồi."
Gỗ là lúc làm chỗ trú ẩn, chặt thêm cố ý nhiều.
Không có điều kiện làm hộp giấy, chỉ có thể làm hộp gỗ giải sầu.
"Ai có hứng thú cũng có thể học hỏi, về nhà làm cho mèo cưng của mình." Lâm Thiên Du đi tới đống gỗ lớn.
Sư tử trắng nằm trong sân, ánh nắng chiếu lên bộ lông trắng tinh, tầm mắt khi Lâm Thiên Du quay lại liền dán chặt vào người cô.
Lúc này thấy cô ngồi xuống, cái đuôi phía sau vẫy vẫy hai cái, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau, Sư tử trắng đứng dậy, tò mò đi lại gần Lâm Thiên Du xem cô làm thứ kỳ lạ.
Lâm Thiên Du rảnh tay vỗ vỗ đầu Sư tử trắng, "Đợi tí tôi làm cái hay ho cho."
Cắt bỏ hai đầu cây gỗ, chỉ để lại đoạn giữa, bóc vỏ, cô dựng thân cây đứng lên.
Làm hộp hình vuông có thể cho Sư Tử Trắng nằm vào, cây chọn tất nhiên cũng phải cao.
Lâm Thiên Du dùng tro gỗ đánh dấu chỗ sẽ cắt, so đo rồi dùng dao khắc thêm một đường.
Cô không thể cắt được những tấm ván phẳng hợp lý bằng con dao.
Chém từ trên xuống, càng xuống dưới chắc chắn càng xiên, chia thân cây thành ba tấm ván gỗ, Lâm Thiên Du lại dùng lưỡi dao mài dũa từng chút các đường cong nhô lên, thỉnh thoảng đặt ba miếng ván cạnh nhau đo đạc, không thể hoàn toàn giống nhau, ít nhất cũng phải tương tự mới được.
Làm nhiều tấm ván như thế này, bây giờ Lâm Thiên Du làm đã thuần thục hơn trước rất nhiều, mài nhẵn cũng đơn giản, không có loại quá cường điệu, chỉnh nhẹ là được.
Điều chỉnh độ dày xong, cô lại ôm tấm ván cắt rìa, cầm dao đẽo vào, sau đó dùng phần lưỡi dao cọ xát ngang chỗ khía ở rìa dưới, cho đến khi lõm vào, cọ hai bên xong, dùng sức một cái, khớp nối không đều sẽ bật ra.
Lặp lại làm thêm vài cái nữa.
Lâm Thiên Du điều chỉnh camera gần hơn, hướng về phía hàng khớp nối, hai tay đặt lên phần rìa chồng chéo, nói: "Như vậy lệch nhau, rồi hai mép rìa ấn xuống."
‘Cạch’ khớp nối khóa chặt vào nhau, chỉ là kỹ thuật không tinh tế cho lắm, khó tránh khỏi hở ra chỗ nứt, nhưng không ảnh hưởng nhiều, không rời là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận