Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 404 - [Cá lớn: Cảm tạ món quà từ thiên nhiên] (1)




Bị những ánh mắt lông xù xung quanh nhìn chằm chằm, Bách Phong thở dài.
Lâm Thiên Du im lặng ôm đầu, "Xin lỗi, xin lỗi."
Bách Phong: "..."
Tiếng cười của cô vang dội kinh thiên động địa.
Giọng anh ấy đầy bất lực: "Đừng che nữa, tay cô còn run vì cười kìa."
Đồng hồ đeo tay mà, Lâm Thiên Du cố nhịn cười đau khổ, tay run mãi rồi còn gì.
Video gần như rung lên vì bị lắc quá.
Vốn đã cố gắng kiềm chế, nghe Bách Phong nói câu đó, Lâm Thiên Du cúi đầu xuống bàn, không nhịn được nữa, "Pfff... Hahaha. Xin lỗi."
Khung cảnh này, cộng thêm lời Bách Phong nói thật sự rất khó kiềm chế bản thân không cười.
【Trừ 1 phúc, đức Phật tha thứ cho bạn.】
【Thảm thật đấy, cười thật đấy tôi không chịu nổi nữa, tôi cười đến nỗi kêu khò khè.】
【Bách Phong, nếu bạn bị đe dọa thì hãy thở - ồ! Bạn thực sự đang thở.】
【Nói thật đi, quen với cảnh Lâm Lâm bị hổ, báo, gấu đen, đại bàng đuôi đỏ vây quanh, tôi cảm thấy đó là một bức tranh rất ấm cúng đẹp đẽ, kết quả hôm nay đổi sang Bách Phong, tôi nhìn lại...phim kinh dị cấp độ địa ngục vậy.】
Hình ảnh đẹp, nhưng quan trọng nhất vẫn là Lâm Thiên Du chơi đùa hòa hợp với những chú lông xù.
Cùng vị trí đó thay bằng Bách Phong, tôn lên vẻ anh ta bị bắt cóc, đang quay video tống tiền đòi tiền chuộc vậy.
"Chim nhỏ, gấu nhỏ, Hoa Hoa, Đại Quýt các anh hãy buông anh ấy ra đã." Lâm Thiên Du nói qua màn hình: "Tôi có nói với các anh rồi mà, tôi phải đi công tác một thời gian, xong việc sẽ về ngay."
Thấy những chú lông xù vẫn không có ý định thả người, Lâm Thiên Du lại dỗ dành thêm một câu, "Ngoan nào."
"Gầm..."
Đại Quýt cúi sát vào màn hình ngửi ngửi, qua màn hình không ngửi thấy mùi gì nhưng có thể nhìn thấy người bên trong, Đại Quýt hơi lo lắng, thay đổi cách dùng móng vuốt cào cào.
Tay Lâm Thiên Du đặt lên màn hình, giống như vuốt ve, vuốt từ mũi nó lên trên, "Tôi đây mà ngoan, nhớ tôi rồi à?"
"Úu!" Gấu đen ngẩng đầu lên, trông mong nhìn cô.
Đại bàng đuôi đỏ từ trên người Bách Phong nhảy xuống lưng gấu đen, Hoa Hoa nhảy lên bàn, nhòm ra từ sau điện thoại.
Lâm Thiên Du trước đây cũng từng lo lắng, cô rời khỏi khu rừng mưa, những chú lông xù khác có thể tách ra mỗi đứa một ngả không, cuối cùng chúng cũng có lãnh thổ riêng.
Tuy hang động rộng rãi, nhưng so với lãnh thổ thì vẫn thiếu xa.
Chúng ở lại đó, nói không ngoa chính là vì Lâm Thiên Du.
Tuy nhiên bây giờ nhìn... Những chú lông xù vẫn sống chung với nhau.
Lâm Thiên Du chỉnh tề lại vẻ mặt, "Việc hôm nay thật xin lỗi, tôi không ngờ chúng sẽ tìm anh tại trạm cứu hộ."
Trước khi rời đi có nói với từng chú lông xù, sợ chúng không hiểu, cơ bản những ngày cuối cùng, câu Lâm Thiên Du lặp lại nhiều nhất là: ra ngoài một thời gian, xong công việc sẽ về, không được làm hại nhân viên trạm cứu hộ, phải chung sống hòa bình với mọi người.
Vân vân và vân vân...
Lâm Thiên Du tự cho là việc đã dặn dò rất rõ ràng, trọn vẹn, không thể có chút sai sót nào.
Nhưng!
Nhìn bây giờ, có vẻ vẫn còn chút vấn đề nhỏ.
Bách Phong chỉnh lại áo khoác, đã kịp thời gian này chỉnh tề lại quần áo cho mình, "Lỗi do tôi, hôm nay khi đi tuần tra, gặp hổ, nó cứ đi theo tôi, tôi nghĩ nó muốn qua tôi để gặp cô, nên tôi chiếu livestream cho nó xem."
Ban đầu còn ổn, hổ không gầm gừ cũng không cảnh cáo, chỉ lẳng lặng nhìn livestream.
Xem một lúc hổ đi mất.
Sau đó... thì bị một đàn thú dữ chặn cửa.
"Bên cô mọi thứ ổn chứ." Bách Phong xã giao vài câu, nói: "Trước đây tôi luôn bận họp, ngày đêm lộn xộn, hầu như không có thời gian xem livestream của cô."
Nói tới đây, anh dừng lại, giả vờ như vô tình hỏi: "Xem lại livestream gần đây, thấy bên cô có sói Tasmania. À... bên đấy sói Tasmania nhiều không?"
Không đợi Lâm Thiên Du trả lời, Bách Phong tự nói với mình: "Thật ra sói Tasmania cũng không nhất thiết thích nghi với môi trường đồng cỏ, tôi nghĩ chúng sống tốt hơn ở rừng."
Nói câu đó, anh còn hạ thấp giọng, như đang nói bí mật trong video.
Tuy nhiên, ngay sau đó điện thoại của Bùi Chiêu gọi tới.
Vì vẫn còn livestream nên bên phía Bách Phong video bật lên cửa sổ thoại hiện số điện thoại gọi đến.
Bách Phong: "???"
Vừa nghe máy, Bùi Chiêu tức giận nói: "Bách Phong, sao anh không để cho hổ cắn chết đi!"
"......" Bách Phong ngắt máy chặn số một lèo, khẽ ho mấy tiếng: "Khụ khụ."
Tạm thời quên Lâm Thiên Du vẫn còn livestream, chỉ biết hiện tại đang sử dụng điện thoại cá nhân nên nghĩ gì nói đó.
Lâm Thiên Du cười nói: "Sói Tasmania và tôi không quen lắm, cho đến giờ, tôi chỉ gặp một con thôi."
Có thể không chỉ một con, nhưng Lâm Thiên Du nói không chắc.
Bách Phong gật đầu, cũng không nói chuyện sói Tasmania nữa.
Lúc nói chuyện, Bách Phong vẫn không xuất hiện trên hình.
Màn hình nhỏ này chỉ đủ cho mỗi chú lông xù ló mặt, hoàn toàn không có cơ hội cho Bách Phong lộ diện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận