Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 213 - Đêm qua, đôi mắt của sói thảo nguyên không hề nhắm lại, nó đã canh cửa suốt đêm (10)




【À ù, nhỏ tí nhưng đáng yêu quá.】
【Mèo nhà tôi mà tôi vuốt ngược như thế này thì nó sẽ leo lên điều hòa rồi nhảy xuống cào tôi mất.】
Lâm Thiên Du nói có lý: “Anh đã cắn tôi rồi đấy, để bồi thường, hãy để tôi vuốt bụng.”
Sói thảo nguyên hơi rụt tai về phía sau, có vẻ không hiểu lôgic của con người lắm.
"Phải như thế này mới đúng đắn, những người sáng suốt đều làm như vậy cả." Lâm Thiên Du cười và đặt tay lên bụng con sói, tay vuốt từ cổ xuống dưới.
Không cần chải, chỉ cần cong ngón tay lên lớp lông mỏng của con sói đã để lại những vệt rõ ràng.
Gãi nhẹ ở cằm, không biết tự lúc nào con sói thảo nguyên đã nằm phịch xuống.
Ngoan ngoãn như một con chó to được nuôi từ nhỏ.
Lâm Thiên Du dựa vào tường, hai chân ban đầu để chồng lên nhau, khi con sói nằm xuống, cô bèn thả chân xuống cho nó có thể nằm thoải mái trên đùi mình.
Ở bên ngoài tấm kính, giáo sư Triệu mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại toát lên dòng suy nghĩ sôi sục hỗn loạn bên trong, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hôm qua còn ăn không vô, tính khí bốc đồng dễ giận, cắn xé chính thịt da mình đến chảy máu, sao con sói thảo nguyên bây giờ lại trở nên ngoan ngoãn đến thế.
Giáo sư Triệu run giọng: "Cô ấy... có phải đã cho sói uống thuốc gì không?"
Phùng Phong: “...Làm sao có thể chứ, tụi tôi đứng đây cả thời gian đấy.”
Họ cũng không phải là người chết, nếu thật sự cho uống thuốc thì liệu có thể đứng trơ ra ngoài nhìn ngó chăng.
Huống hồ, thuốc mê cũng chỉ có thể khiến những con thú dữ dằn bớt hung hăng và ngủ một giấc, chứ không thể khiến chúng trở nên ngoan ngoãn.
Nhưng thấy giáo sư Triệu vẫn không tin, Bách Phong nói: "Vừa lúc gần đến giờ uống thuốc rồi, thầy có muốn vào trong giúp đưa thuốc không?"
Nói xong, Bách Phong ra hiệu cho Bạc Thư Thục đứng bên cạnh.
Bạc Thư Thục hiểu ý, "Đúng đấy ạ, thầy cứ tự mình vào thử xem, chỉ cần mở cửa, đặt thuốc vô cái máng bên phải là được rồi, không cần bước vào trong."
Giáo sư Triệu lúc trước định lao thẳng vào kéo Lâm Thiên Du ra, nhưng lúc này nhìn lâu rồi cũng ý thức được chút gì đó, cầm lấy thuốc trên tay cô gái, nói: "Tôi biết rồi."
Để vào phòng mô phỏng thảo nguyên, bắt buộc phải qua phòng khử trùng, đó là cánh cửa duy nhất.
Chỉ nghe cái rắc.
Con sói thảo nguyên đang nằm trên đùi Lâm Thiên Du đột nhiên đứng phắt dậy, hướng về phía cửa, đưa răng ra gầm gừ, lông trên người cũng dựng đứng hết cả lên.
Giáo sư Triệu: "... "
Chưa kịp bước chân vào đã bị hung hăng rồi.
Nếu bây giờ tiến thêm bước nữa, ông hoàn toàn tin tưởng rằng con sói thảo nguyên sẽ lao thẳng đến cắn xé ông.
"Đây là thuốc điều trị, cô có thể cho nó ăn...?!" Thuốc vừa được đặt vào, con sói thảo nguyên trực tiếp bước qua Lâm Thiên Du, trợn mắt lao về phía ông.
Giáo sư Triệu lập tức lùi nửa bước, Lâm Thiên Du không vội không lo ôm chặt con sói thảo nguyên đang cảnh giác, "Ngoan nào, ông ấy chỉ đến đưa thuốc thôi, chúng ta không để ý đến ông ấy."
Lông con sói thảo nguyên vẫn đang dựng đứng nhưng có vẻ cũng không còn muốn lao về phía trước nữa.
Lâm Thiên Du gật đầu nhìn ông, giáo sư Triệu lập tức đóng cửa lại rồi bước ra ngoài.
Cho đến khi đi ra khỏi phòng khử trùng, giáo sư Triệu thở phào, vẫn không hết bàng hoàng.
“Ngoan nào, ông ấy đã đi rồi.” Lâm Thiên Du không vội vàng lấy thuốc, mà từ từ vuốt lông con sói thảo nguyên cho thẳng lại, ôm nó vào lòng, vỗ vỗ đùi mình và nói: “Nào, nằm xuống đây nào. Tôi tiếp tục massage cho anh.”
Con sói thảo nguyên đứng im một lúc, chắc chắn rằng cánh cửa đó không ai mở ra nữa, mới quay người lại. Nhưng nó không nằm úp lại lên đùi Lâm Thiên Du, mà định quay vào góc phòng cuộn tròn lại.
Lâm Thiên Du lập tức quyết đoán ôm chặt lấy nó. Con sói thảo nguyên lộn mắt nhìn quanh một hồi, rồi thả lỏng người nằm úp trên đùi Lâm Thiên Du.
Nó hơi trễ chút mới khẽ rít lên.
Lâm Thiên Du che miệng nó lại, dịu dàng hôn lên trán một cái, mỉm cười: “Ngoan đấy.”
Con sói thảo nguyên quay mặt đi, vô cảm.
Đuôi phía sau nó vẫy loạn lên.
【Nhanh lên cho con sói nhỏ tăng cân đi, chẳng mấy chốc cái đuôi sẽ bay lên, kéo cả nó theo luôn.】
【Haha, ăn trộm chồi tre à! Con sói thảo nguyên thực sự rất vui đấy.】
【Bề ngoài: Không nói gì cả Hôn làm gì? Bên trong: Hôn hôn hôn hôn hôn——!】
【Sự hung dữ lúc nãy khi cửa mở đâu rồi! Tôi thực sự rất thích những tiêu chuẩn kép rõ ràng thế này đấy!】
Lâm Thiên Du cũng thấy nó đáng yêu quá đi, vuốt ve con sói thảo nguyên thêm một lúc nữa rồi đưa nó trở lại đùi mình, vuốt từ đầu xuống đuôi liên tục.
Giáo sư Triệu vẫn còn đứng ở cửa phòng khử trùng, suy nghĩ về chuyện lúc nãy, lảo đảo quay lại trước tấm kính.
Chỉ thấy con sói thảo nguyên lúc nãy còn gầm gừ, nhìn có vẻ sẽ lao ra cắn xé ông ấy, giờ nằm phịch ra như không còn xương, chẳng còn chút hung dữ nào.
Giáo sư Triệu: “...”
Không đúng rồi!
Thấy vẻ mặt giáo sư Triệu, Bách Phong không khỏi liếc sang Bạc Thư Thục.
Mặc dù hơi không đúng lúc, nhưng Bạc Thư Thục vẫn cố nén cười.
...
Động tác vuốt ve được lặp lại vài lần.
Cho đến khi Lâm Thiên Du cảm nhận hơi thở con sói thảo nguyên dần đều đặn lại, có vẻ đã ngủ say, cô mới nhẹ tay lại.
Tuy nhiên, vừa khi cô dừng lại, con sói liền mở mắt ra.
Lâm Thiên Du giật mình, đối mặt với ánh mắt con sói, cô cúi đầu dùng má mình cọ cọ vào bệnh nhân nhỏ, “Ngủ đi, tôi không đi đâu cả.”
Giọng cô dịu dàng nhưng kiên định: “Đêm nay tôi sẽ ở đây với anh, sẽ không đi đâu hết.”
Con sói thảo nguyên nhắm mắt lại một chút, rồi ngẩng đầu lên cọ trả lại, trước khi Lâm Thiên Du đứng dậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận