Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 106 - Móng vuốt báo hoa đặt lên mặt cô (5)




Thấy báo cắn cánh tay Lâm Thiên Du, bình luận phát nổ ngay: 【?!!!】
Không ít người sốc đến mức gọi cô là “điên”, “liều lĩnh”.
Hầu hết đều cho rằng Lâm Thiên Du sắp bị báo tấn công, dù có tính khí tốt đến đâu thì con vật hoang dã cũng không chịu khiêu khích mãi được, huống gì đây là báo hoa.
Cho dù có người nuôi nhốt bất hợp pháp, vẫn tiềm ẩn nguy cơ bị cắn.
Lâm Thiên Du liều mạng khiêu khích báo, ở khoảng cách gần thế này bị cắn một phát thì gấu đen trong hang cũng không kịp chạy ra cứu.
【Xong rồi, thật điên rồ, tại sao phải làm những việc nguy hiểm như vậy chứ!】
【Đúng đấy, tính khí báo rất nóng nảy, thậm chí còn dám đánh nhau với sư tử, đừng tìm chết!】
Mọi người lo lắng muốn lao vào gọi một tiếng “Gấu con” để nó chạy ra giải cứu cho Lâm Thiên Du.
Thế nhưng người bị cắn vẫn bình tĩnh như không, cứ như thể ai khác bị cắn vậy.
Cánh tay bị ngậm nhưng vẫn còn tâm trạng đùa nghịch râu báo.
Bình luận: 【......】
Không biết nên nói gì nữa rồi.
Tuy nhiên, cảnh tượng báo tấn công như mọi người dự đoán hoàn toàn không xuất hiện.
Nụ cười trên mặt Lâm Thiên Du càng rạng rỡ, khóe miệng nhếch lên không khép lại được nữa:
“Không cắn thì phải về với tôi đấy.”
Báo vẫn ngồi bất động, lập tức cắn xé lên.
Nó giữ cánh tay Lâm Thiên Du trong miệng, miệng há hốc vẫn cứ mở rồi khép, đôi khi còn thò lưỡi ra, trông như rất nghiêm túc.
Nhưng mà - không chảy máu một giọt!
Chỉ hơi ngứa chứ không đau.
Báo cắn rất cẩn thận, né tránh hàm răng sắc nhọn, ngậm cả nửa ngày nhưng chẳng chút tác động tới quần áo.
【??? Tôi nghi nó cắn đến giờ vẫn chưa xây xát chút nào.】
【Haha chuyện gì đang xảy ra thế này! Báo ăn cơm một giây bảy bước nhảy đây hả?】
【Chỉ cần có người bóp miệng báo, cánh tay streamer đã gãy rồi. Anh báo đừng đóng nữa, thật sự không được thì cắn tôi mặc kệ. 】
【Ôi trời ơi tôi ghen tị quá, tại sao động vật gặp Lâm Thiên Du tính tình đều vậy cơ chứ, chẳng phải đều là thú dữ sao! Đáng yêu như cừu non, để tôi xếp hàng vuốt trọc lông chúng cho.】
...
Vở kịch giả bộ quá hiển nhiên kia thì khán giả như Lâm Thiên Du làm gì không nhận ra.
Thấy báo nỗ lực cắn mà không hề dùng đến những răng cưa trên lưỡi, chỉ cần liếm nhẹ một cái là da thịt đã bong tróc rồi.
Lâm Thiên Du dễ dàng rút cánh tay khỏi miệng báo, rồi lao tới ôm cổ nó, cúi đầu cọ cọ vào đầu báo:
“Đi thôi, về với tôi.”
Lâm Thiên Du nửa kéo nửa bế, đưa được báo vào trú mưa trước khi trời đổ xuống.
Còn con mồi kia...
Lâm Thiên Du cũng mang luôn vào, để trong bếp, nếu báo đói có thể đẩy cửa ra ăn.
Phần thịt gấu ăn dở cô bỏ nguyên đó, mưa lớn sẽ cuốn trôi hết mùi vị nên không cần rửa sân nữa.
Mở cửa, gấu con và đại bàng đuôi đỏ đã chờ sẵn ở cửa, có vẻ đã quan sát tình hình bên ngoài.
May là cửa kéo ra ngoài chứ không bị chặn lại, nếu không Lâm Thiên Du còn khó mà mở cửa được.
“Tôi về rồi.”
Lâm Thiên Du lo cho báo cả ngày nên giờ thấy nó cũng tới trú mưa thì yên tâm hơn, vào thay quần áo.
Trong hang chứa hết mấy con vật lông xù.
Chỉ thay đồ một lúc thôi, bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa rào.
Sấm chớp rền vang khắp trời.
Dù ẩn náu trong hang nhưng tiếng sấm vẫn chấn động tai người.
Báo nằm gọn ở góc hang gần miệng, cố ý tránh chỗ gấu đen thường nằm, có lẽ vì ngửi thấy mùi của nó.
Ngoài kia sấm dội, Lâm Thiên Du mệt nhưng vẫn không ngủ được nên bóc quả óc chó rang ăn. Loại rang mật ong đã bị gấu con ăn hết từ lâu.
Cô dựa vào đệm cũ làm từ vải cũ nhồi cỏ, đùi đặt đại bàng đuôi đỏ, bên phải là gấu nằm ngang qua, chỉ có bên trái hơi xa báo.
Lâm Thiên Du ăn óc chó, đôi khi cho chim non một quả. Gấu từ khi nếm loại mật ong không còn hứng thú gì với vị mặn, nên cô đút cho nó một nắm kẹo.
Nhìn báo đang nằm không xa, Lâm Thiên Du nhai nuốt:
“Anh báo này, cho tôi đặt tên cho anh nhé?”.
【Đến rồi đến rồi! Báo mau từ chối đi! Kiên quyết từ chối!】
【Không tránh khỏi đâu, đó là số phận của báo rồi.】
Lâm Thiên Du còn chưa đưa ra lựa chọn mà đã bị chê bai sẵn trong bình luận. Cô bất lực cười:
“Không tới nỗi tệ đến thế chứ, khả năng đặt tên của tôi thấp đến vậy sao?”.
“Gấu con, chim non, chim nhỏ, rắn nhỏ... rõ ràng lắm còn gì.”
Lâm Thiên Du giơ ngón tay đếm, “Dễ nhớ”.
Bình luận: 【......】
“Được rồi được rồi, lần này không gọi là Tiểu Hoa nữa.”
【!!! Tôi biết cô ấy sẽ đặt là Tiểu Hoa mà!】
【Một con báo to tướng oai vệ như vậy mà đặt tên Tiểu Hoa! Cô thật đúng chuẩn rồi. 】
Lâm Thiên Du quyết đoán: “Gọi là Hoa Hoa nhé.”
Đơn giản dễ nhớ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận