Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 562 - Con sư tử trắng nhảy lên vồ lấy anh: "Gào —!!" (2)




Quay lại bờ biển.
Rong biển treo trên giàn lửa vẫn còn đó, lửa thì đã tắt từ lúc rời đi.
Đốt lửa ngoài trời khác với đốt trong lò lửa, ngoài trời chỉ cần gió thổi làm tàn lửa bắn ra ngoài rơi xuống đất là nguy cơ cháy rừng. Nếu xui xẻo rơi trúng cỏ khô thì lửa có thể thiêu trụi cả đồng cỏ.
Đây không phải chuyện đùa.
Bởi vậy, mỗi khi nấu ăn, khi rời đi dù bao lâu, Lâm Thiên Du đều dập lửa bằng nước, để chắc không còn tàn lửa.
Lò lửa ở nhà có thể ngăn tàn lửa bắn ra ngoài rất tốt.
Trong lò không còn lửa nhưng vẫn còn khói.
Rong biển được hun khói nửa ngày, một bên trông hơi đen thui.
Lâm Thiên Du lau tay một cái, dính đầy tro.
Vừa ngồi xuống, cô không muốn đứng dậy nữa, gọi to: "Truy Phong, lấy cốc nước cho tôi với."
Con ngựa vằn đang ăn cỏ trong rừng chòi đầu ra từ sau cây, tiếng nói nhỏ nhẹ, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên Du và xác nhận là đang gọi mình, Truy Phong mới đi ra.
Cốc nước va vào túi đựng quả rừng trên người nó, kêu 'cộp cộp'.
Lâm Thiên Du dùng nước rửa lớp tro đen trên bề mặt rong biển, chỉ là lớp tro, rất dễ lau sạch.
Rong biển hun khói ăn ngon hơn rong chỉ qua lửa, có một mùi khó tả, giống như đang ăn thịt nướng vậy.
Cảm giác cũng giống như đang ăn thịt, chỗ dày chưa hun chín, bên trong vẫn còn giòn giòn.
Lâm Thiên Du nhai thêm hai miếng, “Rong biển hun như thế này ngon đấy. Chỗ dày mùi vị càng tốt.”
Nhai cũng không mất sức.
Rong biển tươi không ngâm thuốc, vị gốc vẫn rất mới.
Nghĩ lại, Lâm Thiên Du bổ sung: “Hun rong trên lửa trần thì tốt nhất không nên dùng gas tự nhiên ở nhà, có điều kiện thử dùng lò nướng than đi.”
Gas tiếp xúc trực tiếp với thức ăn có độc, không đến nỗi chết người nhưng có nguy cơ gây ung thư.
Ở nhà có nhiều cách nấu ăn tốt hơn, không nhất thiết phải dùng gas mô phỏng lửa trần.
Rong biển có lẽ là món rau, nhưng lại ở dưới biển, không biết có tính là hải sản không nhỉ.
Lâm Thiên Du chia một miếng lớn cho con ngựa vằn, “Truy Phong, thử chút không?”
Ngựa ăn cỏ mà, rong biển cũng coi như một loại cỏ biển, làm tròn bốn góc năm cạnh thì cũng là cỏ chứ không phải không.
Truy Phong nghiêng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm miếng rong biển, giống như đang nhìn một sinh vật kinh khủng nào đó có thể nhảy ra cắn mình bất cứ lúc nào.
Nhưng nó thấy Lâm Thiên Du ăn liên tục, có vẻ rất ngon.
Thấy nó không nhúc nhích, Lâm Thiên Du làm bộ sắp thu tay lại, “Không ăn à? Không ăn thì tôi ăn đây.”
Nó vẫn còn đang do dự, thấy Lâm Thiên Du nói lấy lại, Truy Phong liền há mồm cắn một miếng.
Vị rong biển với ngựa vằn thì vẫn có chút quá lạ.
Đặc biệt là rong đã được hun khói rồi.
Nó gặm một cách oai vệ, nhưng nhai rất chậm, giống máy nghiền giấy, từ từ gặm miếng rong vào trong miệng.
Thấy nó ăn với bộ mặt đau khổ, Lâm Thiên Du cười nói: “Cậu đang ăn thuốc độc à?”
Truy Phong vẫy vẫy đuôi, quay đầu đi ăn chỗ khác.
Ban đầu ăn thấy hơi kỳ cục, nhưng nhai đến cuối cảm thấy bình thường thôi.
Đi khắp đảo với Lâm Thiên Du, Truy Phong đã ăn hết các loại cỏ kỳ lạ rồi, bây giờ một miếng rong biển cũng chỉ là thêm một loại cỏ lạ thôi.
Ăn xong một miếng, Truy Phong liếm miệng, là một loại cỏ lạ vị không tệ.
"Hí!"
"Còn muốn ăn không?" Lâm Thiên Du chỉ cho nó một miếng để thử, thấy nó thích, liền đưa hết phần còn lại, "Đây, ăn đi. Thích ăn lần sau tôi lại nướng cho."
Về nhà bỏ lên lò lửa thì nướng rong biển mà chẳng cần cố gắng.
Muốn hun khói cũng dễ, tắt lửa đi rồi hun qua đêm có lẽ còn ngon hơn nữa.
Trận chiến cá voi ở dưới biển không biết khi nào mới kết thúc.
Dù sao lúc xuất hiện gần bờ ở vùng nước nông thì chỉ có mỗi Sư tử trắng.
"Ù!"
"Thắng rồi à?" Lâm Thiên Du nhướng mày: "Đoàn Tử giỏi quá."
Sư tử trắng vui vẻ nhảy lên từ biển, nửa thân vọt lên khỏi mặt nước rồi rơi xuống làm bắn tung tóe.
Lâm Thiên Du ngồi trên bờ một lúc rồi đứng dậy men theo bờ tới gần cây dừa đã gặp.
Dừa ở nhà đã hết rồi, ở đây cũng chỉ còn vài quả lơ thơ, có lẽ là những quả sót lại sau khi người khác hái.
Lâm Thiên Du chọn mấy quả tương đối lớn, ném xuống đất, đợi hái đủ rồi mới gom lại một lượt.
Cầm quả dừa cân nặng, Lâm Thiên Du nghĩ tới cái gì đó, nói: “Tôi nhớ ở đảo rừng mưa có vài quả dừa trong hang động mà chưa ăn, không biết bỏ lâu như thế có bị hỏng không.”
[Nói tới đấy, sau khi chương trình kết thúc, chị Lâm sẽ livestream trên đảo rừng mưa không?]
[Chắc chứ! Nhất định là có mà!]
[Chao ôi, nhắc tới là tôi hơi hoang mang đây, nhớ lần trước kết thúc chương trình, chị Lâm livestream vài lần sau đó rồi treo bảng closed mãi không mở!]
Với cái móc này, không ít fan lập tức hỏi tiếp.
Lâm Thiên Du cười khổ nói: “Mấy người nghĩ xa quá đấy, show còn chưa xong mà đã nghĩ tới tan làm rồi.”
Còn việc có mở livestream hay không... Lâm Thiên Du chưa thể trả lời chắc chắn, chỉ có thể nói: “Đến lúc đó xem, nếu rảnh thì sẽ mở.”
Khung chat lập tức rống lên thảm thiết.
"Tss..." Lâm Thiên Du chợt dựng ngón tay trỏ lên môi, "Các bạn có nghe thấy gì không? Có tiếng bước chân đang tiến lại đây."
Tiếng chân vội vã như đang chạy.
Đám Ấn Hữu Lâm đã ăn hải sản liên tục mấy ngày rồi, tìm nhu yếu phẩm cũng sẽ không ra biển, ít nhất là hôm nay sẽ không.
Các khách mời khác đã dựng lều ở nơi khác, cũng khá xa chỗ này.
Vậy... ai đó nhỉ?
Dưới sự thúc giục của tò mò, Lâm Thiên Du định nhảy xuống khỏi cây dừa, thì trông thấy Phong Tĩnh Dã mặc áo len cô tặng, ở không xa chạy hớt hải trên đồng cỏ.
Không hướng tới bờ biển, mà mò sang bên kia cây rải rác, tìm một cây khá cao để trèo lên.
Đằng sau là Sư tử trắng ráo riết không bỏ.
Có lẽ bị nó đuổi trước khi chạy tới đây một đoạn đường đã khiến cả Sư tử trắng và Phong Tĩnh Dã hơi thở hổn hển.
Sư tử trắng ngước nhìn lên Phong Tĩnh Dã trên cây.
Với khả năng leo trèo của sư tử đực, cây này cũng tốn khá nhiều sức để leo lên.
Nhưng cây này khá cô đơn, xung quanh không có cây nào khác, nghĩa là nếu Phong Tĩnh Dã muốn xuống, chỉ có cách nhảy xuống.
Sư tử trắng quét mắt xung quanh, ban đầu chuẩn bị trèo cây, nhưng chân trước đã đặt lên thân cây thì rút lại, nằm phục dưới gốc cây canh chừng.
Chặn hết đường Phong Tĩnh Dã có thể đi.
Đồng thời, nó cũng đang tận dụng thời gian này để hồi phục sức.
Cho dù sau này Phong Tĩnh Dã không tự nhảy xuống, khi sức đã hồi phục, Sư tử trắng cũng sẽ tự mình trèo lên.
Mặc dù nghĩ thế, tiếng gầm đe dọa từ cổ họng nó vẫn không ngừng, âm thanh đầy uy hiếp khiến động vật xung quanh không dám lại gần.
Trên cây, Phong Tĩnh Dã yên tĩnh hơn nhiều, tìm một nhánh cao ngồi xuống.
Tình trạng đối đầu kéo dài khá lâu.
Khi nó gầm mệt rồi, tức giận dùng móng vuốt gõ cây, yên lặng, ngồi phịch xuống nhìn chằm chằm lên trên.
Phong Tĩnh Dã lúc ấy cúi đầu xuống, cầm cổ áo kéo kéo:
"Ghen tị à?"
Ba chữ ngắn ngủi, nghe không hiểu nghĩa nhưng thấy rõ sự khiêu khích.
Sư tử trắng nhảy lên vồ lấy anh:
"Gào —!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận