Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 620 - Báo tuyết con (6)




"Trong rương báu lại còn có trái cây."
Lâm Thiên Du lấy táo ra, thật sự không ngờ còn loại đồ này, cuối cùng trái cây dễ bị thối, ngay cả trong môi trường lạnh cũng chỉ chậm thối hơn, đông lại thì càng hỏng, đen và thối.
Để trong rương báu rất nguy hiểm.
Nhưng hai quả táo này bảo quản khá tốt.
Trái cây và rau quả hoang dã ở đảo cực kỳ hiếm, rau cũng phải đi rất xa mới tới môi trường chúng mọc, có thể đào được hay không cũng tùy vào may mắn.
Lâm Thiên Du rửa một quả táo rồi cắt thành vài miếng, cắn một miếng: “Là táo giòn, ngọt nữa."
Đã một thời gian không ăn trái cây, bây giờ ăn mát lịm cay ngọt thật ngon.
Không giống như bị hái chín, có thể bảo quản lâu như vậy, có lẽ đã để vào khi táo còn xanh.
"Oong!" Gấu Bắc Cực đang ngủ trong mơ dường như ngửi thấy mùi gì đó, ào ra từ cửa hầm gầm gừ về phía cửa vòm.
"Người đã đi rồi." Lâm Thiên Du giơ tay đưa miếng táo về phía nó: “Ăn táo không? Ngon lắm."
Mặc dù hơi chua ngọt, nhưng có vẻ gấu rất quen ăn trái cây tươi.
Gấu Bắc Cực có vẻ rất thích táo, nhưng sự thích thú chỉ giới hạn ở ngửi nửa ngày: “Oong!"
Không!
Lâm Thiên Du nhai táo, nghĩ rồi nói: "Cái này không phải anh Phong gửi đến."
Gấu Bắc Cực nháy mắt, không tin.
[Ăn mồi cướp từ chủ đảo thì ngon, chủ đảo tự nguyện cho thì không ăn, là một chú gấu Bắc Cực có nguyên tắc.]
[Lần sau không làm phiền chủ đảo cho ăn nữa, cần gì chú gấu sẽ tự cướp thôi ok?]
"Thật sự không ăn à? Một lát ôxy hóa sẽ ảnh hưởng tới hương vị đấy." Lâm Thiên Du ngồi xuống, trước mặt nó cắn thêm một miếng táo nữa, tiếng táo giòn răm rắp.
Gấu Bắc Cực do dự, há to mồm.
Lâm Thiên Du đưa phần táo nguyên miếng cho nó: “Ăn đi, sau cướp tiếp".
[? Đúng đúng, dạy con như thế là đúng rồi.]
[Nhóm chương trình, báo động một! Báo động một!]
Không ai biết gấu Bắc Cực ăn táo xong, có tìm theo mùi táo tới rương báu không, nhưng lần sau nhóm chương trình bổ sung đồ tiếp tế, thêm đồ mới vào rương báu, trên đường đi có rất nhiều cơ hội bị gấu Bắc Cực vây đuổi chặn đường.
Lần đầu thưởng thức vị táo, có thể nói là ăn một miếng không dừng lại được.
Táo nhỏ miếng, gấu Bắc Cực ăn rất lịch sự, thỉnh thoảng giơ móng lên đỡ những miếng táo rớt.
Cáo tuyết quấy đuôi, cắn con Hải cẩu con kéo ra ngoài.
Nói là cắn kéo nhưng thực ra chỉ cắn lấy da ngoài của Hải cẩu con mà lôi, chân Hải cẩu con vẫn chạm đất.
"Tỉnh giấc rồi à?" Lâm Thiên Du cắt táo cho chúng: “Ăn táo đi."
Cáo tuyết cắn miếng táo, do dự một lát rồi mới cắn một miếng nhỏ, làm táo bị thương nhẹ vỏ ngoài.
Hải cẩu con thì không thèm nhìn, nó cứ lê lết đi kiếm ăn.
Nhìn không biết cứ tưởng nó là lực lượng săn mồi chính.
Lâm Thiên Du biết nó lại muốn kiếm ăn kiểu như hôm qua, vừa bắt vừa ăn luôn.
Gấu Bắc Cực tập trung ăn táo, Lâm Thiên Du rửa sạch quả táo cuối cùng nhưng không cắt, để nguyên cho nó ăn.
Lâm Thiên Du vỗ vỗ bụng Hải cẩu con: “Lần này ăn ít thôi, coi chừng bụng nổ đấy."
"Gầm!" Hải cẩu con vẫy đuôi, hiểu ý cô rồi.
Hai quả táo bỏ hạch cũng không còn nhiều.
Gấu Bắc Cực ăn xong, liếm vuốt chân, rồi cọ cọ vào Lâm Thiên Du ra ngoài săn mồi.
Bước ra cửa, gió lạnh thổi vào mặt, Gấu Bắc Cực nhắm mắt lại, rẽ về hướng biển.
Đóng cửa lại.
Nhà yên tĩnh ngay lập tức.
Lâm Thiên Du dọn dẹp bàn, lấy thịt ra rã đông.
Lượng thịt rã đông nhiều hơn bình thường, không phải để cô ăn, mà nghĩ nếu Báo Tuyết nhỏ đến, sẽ cho nó ăn thịt mềm dễ tiêu.
Lâm Thiên Du lật thịt: “Chắc Báo Tuyết sẽ đến thôi."
Chỉ là hôm qua no rồi, có thể nhịn được vài ngày không ăn, Lâm Thiên Du cũng không biết Báo Tuyết có đến hay không.
Ăn cách ngày thế này, muốn cho nó béo cũng khó, phải cho ăn 3 bữa, thêm bữa phụ buổi chiều và đêm, mới có thể thành công.
Sáng Lâm Thiên Du không có nhiều cảm giác thèm ăn, chỉ ăn bánh quy ép.
Không hay biết, thịt trên lửa đã mềm vỏ ngoài, có thể dùng ngón tay ấn xuống.
Nhưng Báo Tuyết vẫn chưa đến.
Lâm Thiên Du nghĩ, nếu chờ thêm mà vẫn không thấy, phải mang thịt này cất lạnh lại.
Không thì để nhiều thịt hỏng cũng lãng phí.
"Hay là ra ngoài tìm xem? Đến khu vách đá lần trước gặp báo tuyết." Đang định có nên chủ động tới tận nhà hay không, bên ngoài vang lên tiếng cọ xát ván gỗ.
Nó đến rồi.
Lâm Thiên Du vội đứng dậy, mở cửa nhẹ tay: “Báo Tuyết nhỏ."
Nói trước để Báo Tuyết biết cô ở đây, tránh hoảng sợ nhảy dựng lên.
Động vật dễ bị dọa mà.
Rõ ràng Báo Tuyết đã chuẩn bị tâm lý, khi thấy Lâm Thiên Du nó bình tĩnh hơn hôm qua nhiều.
Chỉ là nghe cô gọi, Báo Tuyết buông chân đặt trên tủ lạnh xuống, quay người định bỏ đi.
Nó tưởng Lâm Thiên Du gọi nó là không cho ăn à?
Lâm Thiên Du sững lại, nhận ra Báo Tuyết hiểu nhầm, cô vội nói:
"Tôi đã chuẩn bị thịt mềm cho cậu, đợi tôi một chút."
Nghe bước chân dừng lại, đuôi Báo Tuyết nhún nhẩy có vẻ do dự, mắt nhìn chăm chăm cánh cửa vòm.
Lâm Thiên Du vừa nói vừa vội vàng khoác áo lông, cầm hai miếng thịt lớn mềm cùng một con cá bước ra.
Có lẽ sợ Báo Tuyết không đợi, cô di chuyển rất nhanh, mới bước ra hướng về phía Báo Tuyết được hai bước, cân nhắc tính cách của nó, Lâm Thiên Du dừng lại, đặt thịt xuống tuyết: "Ăn cái này nhé, tất cả đều mềm cả."
Nói xong, Lâm Thiên Du lùi về gần chòi, giữ khoảng cách đủ an toàn với Báo Tuyết.
Đuôi Báo Tuyết quấn quanh thân, chân trước đạp lên đuôi mình, nó nhìn quanh quấy, không thấy động vật khác. Nhưng khi đối mặt thịt, vẫn hơi không tin, kêu nhỏ "Gầm..." giọng run run, cảnh giác.
Lâm Thiên Du vẫn mỉm cười dịu dàng: "Đúng đấy, tất cả đều cho cậu. Cái này, ăn từ từ, ăn không hết cũng có thể mang về."
Chuẩn bị nhiều thịt hơn luôn tốt hơn ít mà.
Nhiều quá Báo Tuyết gặm không hết sẽ cắp đi, hoặc cô đông lạnh lại để nó ăn dần.
Nếu ít mà nó không no, còn đi ăn thịt đông lạnh thì việc cô rã đông trước cũng vô nghĩa, chỉ muốn cho nó ăn mềm thôi.
Báo tuyết con không biết tự săn mồi, chắc đã lâu lắm rồi không được ăn thịt mềm.
Vì thế, Lâm Thiên Du cố ý rã đông từng miếng thịt lớn, với khẩu phần và cân nặng của Báo Tuyết, hai con no là vừa.
Báo Tuyết dùng móng vuốt mềm xoa xoa đuôi mình, mắt trông mong nhìn cô, kêu nhỏ "Gầm gừ..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận