Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 655 - Hai người... đang làm gì đấy? (4)




Danh sách bình luận: [???]
[Hai người... đang làm gì đấy?]
[Không lương thiện nữa à? @Tuyết Đoàn, mau về đi em! Nhà của em bị cướp rồi!]
'Cộp' một tiếng rất nhẹ, giống như tiếng gõ cửa.
Tay Lâm Thiên Du đang khuấy cá trong nồi bỗng dừng lại, danh sách bình luận đang gọi @gấu Bắc Cực ồn ào, khiến phản ứng đầu tiên của cô là Tuyết Đoàn đi săn về.
Nhưng nghĩ lại, Tuyết Đoàn sẽ mở cửa chứ.
Tiếng này giống như đang gõ cửa.
Đúng lúc Lâm Thiên Du đang nghi ngờ, bên ngoài lại vang lên tiếng 'xoẹt xoẹt' như móng vuốt cào cửa.
Lâm Thiên Du đặt đũa xuống, mở cửa ra, sói trắng Bắc Cực ngồi trước cửa, miệng cắn một con thỏ tuyết đã chết.
"Cậu trở về rồi à." Lâm Thiên Du nụ cười thắc mắc biến thành nụ cười: “Tôi tưởng cậu đi tìm bạn bè rồi chứ."
Đêm qua chỉ có nó về với cô, có vẻ như nó không giao tiếp với những con sói khác trong bầy.
Nhìn bộ dạng, sói trắng Bắc Cực cũng đi săn.
"Ú..."
Sói trắng Bắc Cực không có ý định vào trong, mà đặt con thỏ xuống cửa, quay người định đi tiếp.
"Này? Đừng đi mà... ăn cơm trước đi?" Lâm Thiên Du chỉ vào thịt trên bếp: “Tôi lại mang thêm thịt ra đây."
Sói trắng Bắc Cực cúi đầu dùng mõm đẩy con thỏ về phía Lâm Thiên Du.
Có vẻ như nó muốn ăn con thỏ này.
Lâm Thiên Du liên tục đáp lại: "Được được, tôi sẽ rửa sạch cho bạn của cậu ăn.
Cô tưởng sói trắng Bắc Cực có ý đó, nhưng không ngờ nó lại nhìn cô với vẻ nghiêm túc sau câu nói đó: "Ú!"
Ăn!
Lâm Thiên Du dừng bước: “Cho tôi à?"
"Ú..." Sói trắng Bắc Cực lại đẩy con thỏ về phía trước.
Vết thương chí mạng ở cổ con thỏ vẫn đang chảy máu, con thỏ mềm mại, còn ấm vì chưa bị đông cứng.
Từ lúc nó cắn chết con thỏ cho tới lúc mang tới trước mặt cô, khoảng thời gian rất ngắn.
Thỏ ở đảo Bắc Cực có cả vị lẫn chất lượng thịt rất tốt.
Lâm Thiên Du cúi xuống nhặt con thỏ lên, ngạc nhiên nói: "Không lẽ cậu cố ý đi bắt thỏ cho tôi à?"
Sói trắng Bắc Cực lắc lư bộ lông, nghe Lâm Thiên Du nói vậy nhưng không phủ nhận, sau khi đưa thức ăn, nó quay người bỏ đi.
Lần này không cho Lâm Thiên Du cơ hội ngăn lại, chạy ra ngoài còn đóng cửa cẩn thận, dùng móng vuốt đẩy cho chặt rồi mới rời đi.
Lâm Thiên Du lắc lắc con thỏ trong tay, cười cười lắc đầu: “Lại bị nuôi bằng lông xù rồi. Không lẽ thỏ là tiền tệ thông dụng ở đảo Bắc Cực à."
Giống như cá quỷ trong biển vậy.
Là quà của động vật bày tỏ lòng biết ơn với con người.
[Thỏ: Mày giỏi mày tài, trả ơn tao phải bỏ mạng.]
[Úi chúa ơi trông thương quá, tôi cho ít quà cứu nó, chứ tiền tôi không đủ, cứu nửa con đi.]
[Ừhm... Nửa kia tôi muốn ướp muối, đầu thỏ cay cay cám ơn nhé.]
[Trời ơi, thực sự một lũ vô tình vô nghĩa! Nhìn chảy nước miếng từ khóe mắt luôn rồi.]
"Con thỏ này vừa khít để nấu canh cùng con thỏ cú tuyết mang tới hôm qua." Thỏ còn sống thì nuôi cũng chẳng khó, nhưng đã chết rồi, Lâm Thiên Du nghĩ nấu món ăn cho bệnh nhân.
Tách thịt thỏ và xương, phân nội tạng và thịt ra thành hai phần, lượng thịt lấy ra từ hai con thỏ không ít.
Đặt trên bếp để ấm, khi sói trắng bị thương tỉnh dậy có thể ăn liền.
Phần xương và thịt còn lại, xay nhuyễn để nấu một nồi canh lớn.
Canh thịt thỏ có thể cho các bé lông xù uống nước.
Nước có vị thịt, chắc chắn dễ uống hơn nước thuần, cũng có thể uống nhiều hơn.
Đối với mèo không thích uống nước, cho thêm nước vào bát canh cũng là cách tương tự.
Canh thỏ đang hầm, bên cạnh là canh cá hầm nhỏ lửa.
Lâm Thiên Du thêm củi vào lò, quay người đi tới bàn, vén áo lông vũ lên, cẩn thận nắm bàn chân trước của sói trắng Bắc Cực, kiểm tra vết thương.
Sáng sớm nó co giật vô thức, vùng vẫy làm đái dầm, móng vuốt cũng run rẩy không ngừng, vết thương chưa lành lại chảy nhiều máu, cô đã thay băng mới, nhưng bây giờ băng gạc đã thấm máu.
Khăn lau đã thay tối qua, khăn dơ ném vào thùng rác, sẽ xử lý sau khi chương trình kết thúc.
Vết thương trên người không nghiêm trọng lắm, vết máu ở chân trước vẫn là tệ nhất.
Lâm Thiên Du lục hộp cứu thương do trạm cứu hộ cung cấp, định tháo băng ra thay băng bó mới, lúc nắm chân lần này, cô cảm nhận được chút chút phản kháng.
Rất nhẹ nhàng.
Lâm Thiên Du ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt xanh biếc lờ đờ của sói, vừa mới tỉnh nên vẫn còn mơ màng, nhìn người đang nắm chân mình với vẻ vô tội, muốn vùng vẫy nhưng không đủ sức, chớp mắt chậm rãi.
Thấy vậy, Lâm Thiên Du lại thở phào, mặt đầy nụ cười dịu dàng: “Cậu tỉnh rồi à."
Sói trắng Bắc Cực luống cuống cử động bàn chân.
Lâm Thiên Du vội siết chặt năm ngón tay lại: “Đừng cử động, tôi đang băng bó vết thương cho cậu... đau lắm không?"
Nghĩ rằng có lẽ bột cầm máu chạm vào vết thương sẽ đau, Lâm Thiên Du thổi nhẹ vào bàn chân trước bị thương của nó: “Như thế này có khỏe hơn không?"
Làn gió mát lướt qua vết thương khiến con ngươi sói rung động, đuôi phía sau cứng đờ không biết phải làm sao, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng của Lâm Thiên Du, đuôi nó rung nhẹ không thể nhận ra: “Ú... ú ương..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận