Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 432 - [Rùa biển: Con cá voi này, nghịch ngợm giống ông cố của anh quá.] (3)




“Cây bánh mì khỉ có nguồn gốc ở vùng nhiệt đới châu Phi. Nó còn được gọi là cây sự sống.” Lâm Thiên Du tìm một nhánh chẻ ra ngồi lên, giữ vững thân người rồi nói: “Thông thường mọi người thấy loại cây này với những thân cành khô dễ dàng nhận ra. Vào mùa mưa, chúng hấp thụ lượng lớn nước tích trữ trong thân cây.”
“Nó đã cung cấp nguồn nước cho nhiều nhà thám hiểm đi bộ qua đồng cỏ châu Phi.”
Dừng lại một chút, Lâm Thiên Du nói tiếp: “Nhưng giờ tôi không thiếu nước, cũng không mang theo dụng cụ chứa, nên sẽ không cho mọi người xem nước cây bánh mì khỉ tích trữ trông như thế nào.”
“Nếu thiếu nước ngoài trời, gặp phải cây bánh mì khỉ, có thể dùng dao hoặc vật sắc nhọn khác cắt một đường nhỏ lấy nước ra là được.”
Lâm Thiên Du mở ba lô, dồn những thứ mang theo về phía mép rồi giơ tay hái quả bánh mì khỉ.
“Có nơi còn sống trên cây bánh mì khỉ.”
Cung cấp được thức ăn, nước uống và chỗ ở cho con người. Đúng là cây nuôi sống cả gia đình.
Loại cây này thu hút khỉ tới hái quả khi chín, vì thế mà có tên gọi như vậy.
“Quả khô của cây bánh mì khỉ ăn có vị giống bánh mì, nhưng thịt quả tươi nhiều nước, chứa axit amin và chất keo, rất đa dụng, còn có thể ép lấy dầu.”
Lâm Thiên Du bẻ mở một quả cắn thử: “Hơi chua. Nhưng có nơi người ta xay nhuyễn quả rồi trộn với mật ong làm thành thức uống. Có lẽ nếu ngọt đi sẽ ngon.”
Nói xong, cô đã hái khá nhiều quả rồi.
Quả bánh mì khỉ có thể mang về dùng làm thực phẩm chính, khiến Lâm Thiên Du đang ăn nướng liên tục cả vài ngày nay bỗng thấy khó chịu. Cô đổ đầy ba lô quả.
Ăn tươi hoặc phơi khô dùng như bánh mì. Mặc dù không phải vị bánh mì, nhưng cảm giác nhai giống nhau.
Hái xong quả, Lâm Thiên Du dựa đầu vào mép mũ, nhìn ra xa. Càng đi ra xa cây cối càng thưa thớt, thậm chí cả bụi rậm cũng hiếm, không có hy vọng tìm thấy cây xà phòng.
Mất nhiều thời gian hái quả, cô định quay về rồi chở sói Tasmania đi bệnh viện, không đi xa hơn nữa.
Cô cắn một miếng quả rồi đưa nửa còn lại cho sói: “Ăn không?”
Sói chỉ ngửi mùi rồi lập tức co rúm cổ lại, thậm chí nhăn mặt.
Thấy vậy Lâm Thiên Du không nhịn được cười lớn: “Được rồi, không ăn à. Nhìn anh ghét bỏ kìa.”
Cô cắn thêm hai miếng nữa, ban đầu ăn hơi chua, nhưng càng ăn nhiều dần quen.
Quả khá lớn, ăn nửa quả là Lâm Thiên Du đã no. Nửa còn lại cô cố nuốt vào bụng: “Thật no quá.”
Nếu không phải còn nửa quả khó mang theo, cô cũng không muốn lãng phí thực phẩm mà ép bụng như thế này.
【Ai hiểu nỗi gian nan của tụi tôi chứ? Sống lang bạt đói ba bữa no chín bữa, cô thì ngồi đó than no à?】
【Còn buồn cười hơn nữa là Hàng Tư Tư nướng vài con châu chấu mà ăn, so với bữa ăn của chị Lâm thì thua xa. Giờ cũng đang tìm cách ra cây bánh mì khỉ kìa.】
【Mặc dù chị Lâm bảo quả chua, sói cũng rất ghét, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy có vẻ ngon lắm ấy. Chết tiệt thật đấy!】
......
Ăn xong quả bánh mì khỉ, Lâm Thiên Du dẫn sói quay về.
Ba lô cô đã chất đầy, không thể nhét thêm gì nữa. Đem đồ về xuống rồi ra tiếp cũng không muộn.
Mặt trời trên cao đã thay đổi vị trí nhưng hơi nóng vẫn bao trùm không giảm.
Trên đường về, bầy sói không thấy đâu, chỉ còn một con canh những nhóc sói con. Báo săn ban nãy nằm phơi nắng trên tảng đá cũng biến mất.
Hai nhóc báo con mệt nhoài cuộn tròn trong góc sân.
Cửa nhà mở toang, hai con sói Tasmania nằm ở ngưỡng cửa. Ánh nắng chỉ chiếu được nửa người trên của chúng, nhưng có vẻ chúng không để ý chi tiết đó. Con sói Tasmania xám nằm sấp, bụng úp lên.
Trông rất thoải mái.
Lâm Thiên Du biết chúng rất cảnh giác, sợ cô đi thẳng tới làm chúng hoảng hốt, nên đứng xa gọi:
“Chúng tôi về rồi đây.”
Nghe tiếng động, sói Tasmania vẫy đôi tai.
Nhưng báo con là đứa phản ứng trước. Nhóc mơ màng mở mắt, “Grrrr!” Vẫn còn buồn ngủ, nó loạng choạng đứng dậy, kêu lên một tiếng nghe rất là con nít.
Lâm Thiên Du giơ tay bế nó lên: “Mẹ các em đâu rồi?”
Báo con cọ cọ vào người cô: “A grrrr——” Giống như nó vừa hắt xì, Lâm Thiên Du không hiểu nghĩa khác.
Có lẽ chúng cũng không biết bố mẹ đi đâu.
Vuốt ve báo con xong, sói Tasmania mới từ từ tỉnh dậy.
Lâm Thiên Du hỏi: “Ăn thêm đồ gì không?”
Hôm nay không cần tự chạy đi như hôm qua, chỉ việc đợi xe cứu trợ tới đón là xong.
Đồng cỏ không như rừng mưa, đường đi gồ ghề đầy những thân cây khổng lồ, nhiều nơi xe không thể đến.
Đồng cỏ trống trải, không cần thiết kế kiểu xe chuyên dụng như bên rừng mưa, xe cứu thương hay xe địa hình đều có thể di chuyển tự do.
Chỉ cần hạ tốc độ di chuyển, tránh làm hỏng đất.
Dường như hai con sói Tasmania đã ăn no, chỉ khẽ trả lời một tiếng khi nghe thấy câu hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận