Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 233 - Sói đồng cỏ giương hàm lên, ánh mắt kiên định: "Grrrrr!" (5)




Khỉ bị lôi đi, bên cạnh gấu túi thường hay nằm trên cây ngảí leo liền ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào người của nhân viên.
Khi không thể nhìn thấy trong tầm mắt, nó cực kỳ nhanh chóng trèo xuống, đứng bên cửa sổ cố gắng nhìn ra ngoài.
Bách Phong chú ý thấy liền giật khóe miệng, "Trước đây khi tiễn đưa đi nó cũng thế. Vì vậy càng tin chắc lời chuyên gia nói về tình bạn đó.”
Nhưng theo lời Lâm Thiên Du, động tác của gấu túi này, nên hiểu là nó rất vui vì khỉ đã đi, và đang xác nhận xem khỉ có thực sự bị đuổi đi hay không.
Bách Phong thực sự vừa tức vừa không nói nên lời.
Con khỉ chết tiệt.
Và ông giáo sư nói bậy đó.
Viết báo cáo phải nhấn mạnh điểm này.
"Cạch cạch" Lâm Thiên Du gõ lên kính hai cái, thu hút sự chú ý của gấu túi và nói qua mic trong phòng: "Đừng lo, nó sẽ không quay lại đâu.”
Gấu túi giật mình, cố gắng ngước lên cao, há miệng, có lẽ là gọi một tiếng, nhưng có lẽ nó không nhắm chuẩn mic trong phòng nên tiếng không ra được bên ngoài.
Mic này để nhân viên liên lạc với nhau, cách âm quá tốt, nhân viên bên ngoài có việc gì cũng chỉ có thể vào trong, phải khử trùng cũng rất rắc rối.
Có micro này, nói chuyện sẽ chống vào micro để có thể đối thoại bình thường.
Rõ ràng gấu túi không biết cách sử dụng thứ này.
Nhưng không sao.
Sau khi nghe Lâm Thiên Du nói, xác nhận khỉ thực sự đi rồi, toàn bộ tinh thần của gấu túi đều tăng lên.
Xoay người, leo lên cây, không còn buồn ngủ nữa, cầm lá cây ngải leo liền ăn, ngay cả qua kính cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của nó.
Bách Phong: "..."
Thậm chí không cần đi kiểm chứng xem những gì Lâm Thiên Du nói về khỉ là thật hay giả nữa.
Chỉ với phản ứng muốn treo khăn mừng ăn mừng của gấu túi, hẳn nó cũng không thiếu bị con khỉ đáng ghét ấy hành hạ.
【Gấu túi nhỏ cũng tội quá, nghĩ đến phải làm hàng xóm với thứ đó chỉ muốn đau đầu luôn.】
【May mắn có chị Lâm Thiên Du! Nếu không gấu túi biết phải chịu đựng bao lâu nữa. 】
【Giữ khỉ lại là vì tình trạng gấu túi không tốt, nếu gấu túi không khá lên thì khỉ phải ở lại, nhưng có khỉ thì gấu túi nhất định không thể khá lên...】
【Haha, thôi khỏi tính nữa, tính tiếp chỉ là chuyện cả đời thôi.】
Trạm cứu hộ không thiếu miệng ăn của hai con động vật nhỏ này, có khi thực sự sẽ nuôi vậy mãi.
Hơn nữa quan trọng nhất là, khỉ luôn nhiệt tình chào đón gấu túi, ai có thể nghĩ là nó đang mắng gấu túi chứ.
Ngay cả nếu thực sự có ai đoán được, nói ra cũng chẳng ai tin.
Điều đó có nghĩa là người nói ra điều này là Lâm Thiên Du, nếu thay người khác thì dù có đưa khỉ đi hay không, Bách Phong cũng phải cân nhắc.
"Cô Lâm à, nói về việc này... bên tôi còn hai con vật rất kỳ lạ, mỗi lần gặp nhau là cãi nhau om sòm, không gặp nhau thì kêu đủ điệu không ngừng, tuyệt thực đập cửa. "
Lâm Thiên Du hỏi: "Do nguyên nhân gì?"
“Tôi cũng không biết nữa, nhưng khi cứu về, sóc túi đang cắn chặt gấu mật ong không buông, nên chúng tôi nghĩ là hai đứa rơi từ trên cây xuống khi đang đánh nhau, nên mới đem về chăm sóc.”
Hai con này do Bách Phong tự tay chăm sóc, mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ là không hiểu nguyên nhân, “Gấu mật và sóc túi cơ thể đều không lớn lắm, nhưng cãi nhau rất dữ dội, chửi nhau qua lại, thỉnh thoảng cũng cắn nhau. Nhưng không thấy máu, cũng không nghiêm trọng lắm. "
"Nhưng lần trước khi tách ra, sóc túi gãy chân, nên chỉ có thể cho chúng ở chung lại. Nhưng vẫn cứ cãi nhau hoài.”
"Hay là cô Lâm giúp đỡ dàn xếp một chút nhỉ? Xem chúng cãi nhau là do nguyên nhân gì.”
Nghe cũng hứng thú, Lâm Thiên Du gật gật đầu nói: "Đi xem thử. Ở tầng mấy vậy?"
“Ở ngay trên lầu, qua đây.” Bách Phong ném cái sổ tay trong tay cho nhân viên bên cạnh rồi dẫn Lâm Thiên Du đi về phía thang máy.
Trong trạm cứu hộ, các phòng động vật được phân bổ dựa trên kích thước cơ thể.
Càng lên cao, kích cỡ cơ thể động vật càng nhỏ, chỉ có phòng của hổ là đặc biệt.
Lầu trên.
Bách Phong chỉ vào tấm kính gần nhất nói: "Cô xem đi, giờ vẫn đang đánh nhau đấy.”
Màu lông của gấu mật và sóc túi gần giống nhau, đều màu vàng nhạt, lông sóc túi có phần nhạt hơn một chút.
Và bây giờ, sóc túi và gấu mật gần như đã quấn quýt lấy nhau, anh cắn tôi, tôi ngậm anh, không bên nào chịu buông ra, cắn xong chửi xong, cả hai đều hung hăng như đang la hét ầm ĩ.
"Đúng không, cãi nhau kịch liệt lắm phải không?" Bách Phong không hiểu chúng nói gì, nhưng chỉ cần nhìn khí thế này cũng biết không phải đùa giỡn.
"Chúng chỉ đang chơi thôi." Lâm Thiên Du mở cửa ra một khe nghe chúng nói chuyện, không có cảm giác đánh nhau, "Chưa tới mức khỉ chửi bậy đâu, nếu dịch ra thì gấu mật nói: cắn mi, cắn mi. Sóc túi nói: Hừ, không đau."

Bạn cần đăng nhập để bình luận