Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 126 - Chương 126: "Khoan đã...đuổi theo cá sấu á?!" (3)




【Thú bông!!! Có làm hình các bé nhỏ không?!】
【Tôi là chuyên gia DIY, tôi muốn búp bê gấu, Đại bàng và Hoa Hoa nha! Làm xong gửi đến địa chỉ này, tôi kiểm tra xem có vấn đề gì không.】
【Chế tính toán công khai thế kia mị ở nước ngoài cũng nghe thấy đấy!】
【Làm nhiều không? Bán không, tôi sẽ mua ngay! Chỉ cần cô đưa giá!]
Lâm Thiên Du quay lại với một nắm que gỗ nhọn, phòng trực tiếp đã náo loạn từ khi chưa có sản phẩm, phần bình luận đã đấu giá từ lâu.
“Không bán đâu, đừng tin kỹ năng làm thú bông của tôi như thế. Đây cũng là lần đầu làm, liệu có thể làm được không còn là ẩn số, cũng có thể xấu lắm, làm sao bán được chứ.”
Dừng một chút, thấy khán giả vẫn hăng hái, biết mọi người đều thích những “mỹ nam” nhà cô, nên cô nói:
“Thế này nhé, nếu tôi làm xong và nhìn còn ổn, thì sau này tôi sẽ làm thêm, rồi hỏi ý kiến đạo diễn xem có thể tổ chức quay thưởng trong phòng trực tiếp không.”
Đó chỉ là ý tưởng ban đầu, cụ thể phải bàn bạc thêm, Lâm Thiên Du xắn tay áo lên:
“Chuyện sau này tính sau.”
Nói rồi, cô không để ý phần bình luận nữa, vò nắn từng chùm lông thành các khối cầu, cho đến khi nắm chặt thành quả cầu đặc ruột có kích thước vừa phải, cô mới bắt đầu dùng ngọn nhọn của que cắm vào trong.
Gấu con ngửi ngửi, vuốt ve que rồi làm rơi xuống đất.
“Cẩn thận.” Sợ mũi nhọn có thể đâm vào nó, Lâm Thiên Du vội nhặt que dậy.
“Ù ù...?” Gấu con cọ cọ tay cô, nghiêng đầu nhìn quả cầu đen trên bàn.
Có thể là ngửi thấy mùi của mình từ quả cầu đen nên gấu con cảm thấy kỳ lạ.
“Thích không?” Lâm Thiên Du cầm quả cầu vừa cắm dang dở, đặt lên trước mặt gấu con, “Làm một chú gấu con thu nhỏ nhé.”
Gấu con hơi không hiểu, nghiêng đầu.
Lâm Thiên Du cất que, tiếp tục, “Cắm một chú đang ngồi ăn kẹo nhé, chỉ đứng đó nhìn hơi đơn điệu.”
“Ùng ục!”
Đơn điệu!
Để làm một búp bê bông hoàn chỉnh, các bộ phận như tai đuôi cần làm riêng, chẳng hạn mũi có thể thêm lông vào vị trí mũi trên khối cầu cơ bản rồi cắm thành hình.
Làm cả ngày, tất cả các bộ phận đã xong, chỉ còn bước cuối cùng là dùng các khối cầu và hình elip nối tất cả các bộ phận lại với nhau.
Cũng dùng lông cắm vào các khe hở tiếp giáp.
Ngoài việc hơi tốn thời gian do phải làm đi làm lại động tác cắm cắm, cảm giác cũng không quá khó.
Lâm Thiên Du vừa cắm vừa bóp nắn quả cầu, tạo hình rõ ràng hơn, so đo từng vị trí rồi cắm, hai cái tai dán lên, cảm giác mềm mại đáng yêu hiện ra ngay.
Sau đó là ngồi dưới đất, lông cổ trắng bằng len cừu, hai chân ngắn duỗi ra, hai bàn chân sát miệng, giống như đang đút kẹo vào miệng, sống động như thật.
“Nhìn này! Không tệ chứ nhỉ.”
Búp bê gấu bông đối diện với ống kính, Lâm Thiên Du nhìn hình ảnh chú gấu trên màn hình, vuốt cằm có vẻ nghĩ đến điều gì đó, lại lấy thú nhồi bông lên, lặng lẽ cắm thêm một lát, rồi thêm một cây kẹo trên bàn tay gấu.
【Ôi, dễ thương quá đi!】
【Lông xù ôi, cho tôi trúng thưởng đi, cho tôi!!!】
【Em xin một đời ăn chay đổi lấy vé trúng thưởng.】
【Haha, thôi cô đừng có bốc phét.】
......
“Sau này làm thêm mấy cái nữa rồi mới quay thưởng.”
Lâm Thiên Du cũng không vội, quay thưởng chắc cũng phải đợi kết thúc mùa này, cô vẫn còn nhiều thời gian để làm.
Lâm Thiên Du giũ lấy một đống lông vàng nhạt khác, nói:
“Tiếp theo làm Hoa Hoa nhé.”
Nghe thấy tên mình, báo hoa hơi ngẩng đầu lên.
Lâm Thiên Du nghiêng đầu đối diện ánh mắt nó, cười đưa lông về phía trước mặt nó:
“Chính là cái này.”
Nắm lên, cắm cắm, lại thành một quả cầu vàng nhạt.
“Làm Hoa Hoa nằm, ừm... đang liếm vuốt hay đuôi nhỉ?” Lâm Thiên Du vừa nói vừa hình dung trong đầu, cảm thấy cả hai kiểu đều rất đáng yêu nên quyết định làm cả hai.
Ban đầu làm còn lúng túng, nhưng sau nửa ngày cắm cắm cũng đã quen tay.
Chẳng mấy chốc, hai chú Hoa Hoa đã hoàn thành, chỉ là cô không thể tái hiện chính xác hoa văn trên người báo hoa, chỉ cố gắng làm giống nhất có thể.
Một chú nằm nghiêng, cúi đầu nhô đầu lưỡi ra liếm vuốt trước, một chú nằm sấp, đuôi vươn từ dưới lên, hai chân trước ôm mà liếm đuôi.
“Ừm.” Lâm Thiên Du gật gật đầu, rất hài lòng với ba tác phẩm này.
Nhưng rồi lại hơi bối rối, “Làm Tiểu Điểu thế nào nhỉ.”
Tiểu Điểu không rụng lông, lông vũ trên người nó rất quý giá, không như gấu và báo, bất cứ lúc nào cũng có thể rụng ra một đống.
Cô quạt nhẹ, làn gió mát lành thổi bay mấy sợi tóc, Lâm Thiên Du hiếm khi khó xử thế này.
Mọi người đều có cả, Tiểu Điểu cũng nhất định phải có!
Chỉ là... dựa vào lông nó thì không thực tế lắm.
Đang do dự thì lông vũ trên quạt cọ qua má khiến cô dừng tay, cúi xuống nhìn lại cây quạt.
Mà kìa, đây chẳng phải là lông cánh của đại bàng đuôi đỏ sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận