Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 603 - Hải cẩu hoa tiêu: Cứu cứu cứu!!! (1)




Nhận ra sự căng thẳng của Cáo tuyết Bắc Cực, Lâm Thiên Du dừng bước, siết chặt rìu trong tay: “Có động vật đến gần à?"
Bình thường ở Bắc Cực, chỉ có sói Bắc Cực và gấu Bắc Cực mới khiến Cáo tuyết cảnh giác như vậy.
Nhưng gấu Bắc Cực chỉ tấn công Cáo tuyết khi rất đói và không tìm được thức ăn, nên nếu ở Bắc Cực, Cáo tuyết thể hiện vẻ căng thẳng như thế, đối thủ gần như chắc chắn là sói Bắc Cực.
Nhưng... trên đảo Bắc Cực, có lẽ không thể vội kết luận như vậy.
Biết đâu trên đảo còn xuất hiện những loài thú dữ hiếm thấy chăng.
Nghĩ thế, Lâm Thiên Du cũng trở nên cảnh giác, chỉnh lại kính bảo hộ, tầm nhìn bị chắn không thể thấy rõ là động vật gì.
"Ú ớ!"
Buông ra!
"Ú ớ!"
Buông tôi ra!
Giọng này... có vẻ quen?
Lâm Thiên Du đông cứng ngón tay: “Là...?"
Gấu Bắc Cực cắn con hải cẩu hoa tiêu giãy giụa quằn quại, từ sau cây từ từ lại gần.
Là con hải cẩu nhỏ cô vừa mới tạm biệt, nhìn nó quay về với bầy, giờ lại xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Thiên Du: "???"
Bình luận: 【!!!】
【Chắc chắn là nó rồi, chắc chắn là con đó! Tôi nghe giọng kêu rất quen.】
【Xem lại livestream, so sánh hoa văn, xác nhận chính xác, đúng là con hải cẩu hoa tiêu đó.】
【Cứu với, thực sự buồn cười quá, từng bước của gấu Bắc Cực vững chắc, còn hải cẩu cố quay mình thành cánh quạt luôn rồi.】
...
Thấy Lâm Thiên Du, hải cẩu hoa tiêu hết sức phấn khích suýt khóc ướt mặt: “Uô uô uô——!"
Cứu cứu cứu——!
Có vẻ bị dọa không nhẹ.
Có lẽ kêu quá thảm thiết nên làm tai của Cáo tuyết Bắc Cực co lại.
Lâm Thiên Du định tiến lên, nhưng Cáo tuyết cắn lấy vạt áo cô: “E ét!"
Có vẻ Cáo tuyết không sợ gấu Bắc Cực mà lo gấu làm hại Lâm Thiên Du.
Gấu Bắc Cực không thân thiện lắm với con người, Cáo tuyết rất lo lắng.
Lâm Thiên Du ngồi xuống vuốt ve an ủi: "Đừng lo, con gấu này chị quen, nó sẽ không hại chị đâu."
Cáo tuyết Bắc Cực nghe phân nửa tin phân nửa ngờ, rõ ràng đã từng chứng kiến hình ảnh hung tàn của gấu Bắc Cực khi đói.
"Yên tâm."
Lâm Thiên Du vừa tâm sự vừa an ủi bên này, bên kia tiếng kêu của hải cẩu vẫn không ngừng, như còi báo động.
Cho đến khi gấu Bắc Cực lại gần, thả hải cẩu xuống, vừa chạm đất, hải cẩu không chút do dự dùng cả bốn chân, cả cằm cọ xát đất, hết sức cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể về phía Lâm Thiên Du.
Có lẽ trong hoàn cảnh hiện tại, chỉ khi ở gần Lâm Thiên Du, nó mới cảm thấy yên tâm.
Hải cẩu núp sau lưng Lâm Thiên Du, ham muốn mắng chửi sôi sùng sục nhưng lại rất sợ nên không dám.
Con gấu Bắc Cực thân thiện cho hai con hải cẩu ăn mỗi ngày chào Lâm Thiên Du: "Ờ ợ!"
"Anh đã ăn chưa? Sao chỉ đem tôi thức ăn vậy?" Lâm Thiên Du bóp nhẹ hải cẩu hoa tiêu, trên người không có vết thương rõ ràng, có lẽ bị cắn đi suốt quãng đường mà da hải cẩu còn nguyên vẹn. Không bị thương ngoài da, chỉ là giọng kêu lớn thôi.
"Ú ụ!"
Trong điều kiện thức ăn dồi dào, gấu Bắc Cực có thể nói đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn trên đảo Bắc Cực, việc săn bắt nhỏ nhặt như thế dĩ nhiên không đáng kể.
Cho người ăn thừa thức ăn trong khi bản thân đã no, chỉ có gấu Bắc Cực mạnh mẽ mới làm được điều đó.
"Cảm ơn anh, vất vả rồi. Nhưng con hải cẩu hoa tiêu này không thể ăn. " Lâm Thiên Du bồng hải cẩu lên: “Ghi nhớ hình dáng nó, lần sau đừng bắt nó nhé?"
Mặc dù không dẫn theo bên mình, nhưng tính ra quen biết thân thiết như vậy rồi, coi hải cẩu là thú cưng của cô cũng không sai.
"Ú a?!" Thấy gấu Bắc Cực đến gần, đuôi hải cẩu căng cứng lên.
"Ờ ợ!"
Gấu đồng ý.
Hải cẩu kêu ỏ ô ớ lung tung không ngừng. Có vẻ đang kể một loạt chuyện.
Nói xong còn giơ vây lên, thể hiện cử chỉ.
Không hiểu cử chỉ, Lâm Thiên Du chỉ nghe hiểu nó nói gì, không khỏi mỉm cười.
【Á á á?? Hải cẩu nói gì vậy? Hoàng gia phiên dịch của ta đâu rồi.】
【Chết tiệt - Chị Lâm đừng cười như vậy mà, nụ cười mơ màng sau lớp kính bảo hộ, tôi không chịu nổi.】
【Nó đừng nói là đang chửi gấu Bắc Cực chứ? Hải cẩu hoa tiêu dám nói thẳng thế à?】
【Hừm? Với tư cách là con hải cẩu từng bị cá voi sát thủ bắt rồi lại bị gấu Bắc Cực bắt, dám nói thẳng cũng hợp lý.】
【Khó đánh giá lắm, sao không xem đó là một duyên số?】
Đặc biệt lần bị cá voi sát thủ bắt, còn bơi ra xa đến thế rồi văng lên bờ cho Lâm Thiên Du.
Lần này cũng... bị gấu Bắc Cực bắt đem tặng Lâm Thiên Du.
Thực sự có duyên.
Chỉ là hơi tội cho hải cẩu.
"Không có chửi gấu đâu, nó chỉ nói..." Lâm Thiên Du mới nói được một nửa thì không nhịn được cười khẽ, ho một tiếng rồi mới đè nén cười nói: "Lúc gấu Bắc Cực bắt tôi, tôi la to là tôi quen người, gấu hoảng sợ liền thả tôi. Tôi giỏi phải không?"
Câu nói hoàn toàn theo kiểu cách nói của hải cẩu.
Giọng nói vẫn còn vương ý cười, âm cuối hơi nhấn lên, nghe có vài phần trẻ con, còn mang năng lượng của người trẻ.
Gấu Bắc Cực liếm môi, liếc nhìn hải cẩu vẫn đang vẫy vây.
Hải cẩu lập tức im bặt trong vòng một giây, nhanh hơn cả bấm tắt ti vi, ngay cả hơi thở cũng nín.

Bạn cần đăng nhập để bình luận