Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 410 - [Cá lớn: Cảm tạ món quà từ thiên nhiên] (7)




Đi cùng báo săn lên trên, Lâm Thiên Du cũng không để ý hướng đi, chỉ nghĩ không cho báo săn nhìn chằm chằm vào sếu cổ đen nữa.
Leo dốc đi lên, mà không biết đã đi đến thượng nguồn con sông.
Gần nguồn nước, xung quanh vẫn cảnh sinh động.
Lâm Thiên Du dang tay ra, hít một hơi thật sâu, "Ở nhiệt độ này, có gió lại thoải mái hơn."
Mà, gió thổi lên cũng không phải gió nóng, cũng không lạnh.
Tất cả mọi thứ, đều vừa đúng chỗ.
Gió thổi tung mái tóc lên, Lâm Thiên Du vén lại một nắm, định cứu vãn, nhưng nhận ra quên mang dây buốt tóc ra, đành buông tay không để ý nữa.
Báo săn con chạy nhảy ở phía trước, chúng không chạy thẳng, cái đuôi cụp nhảy cụp cụp theo.
Lỡ chạm phải anh em bên cạnh là va vào nhau.
Không kịp kêu lên, lăn qua lăn lại đứng dậy, lắc lông tiếp tục chạy về phía trước.
"Con non mập mạp cũng đáng yêu hơn."
Tròn vo.
Thấy hai đứa chơi vui như vậy, Lâm Thiên Du vẽ vời ngón tay trên lưng báo săn, "Thực ra, ở cùng một nơi mãi, con non cũng chán."
Vốn là tính khí năng động, vì bên ngoài quá nguy hiểm, ngay cả khi không ở trong sân, mẹ báo săn cũng sẽ đem con non giấu đi nhiều nơi.
"Ú ú! ú ú!" Con báo săn con chạy phía trước dường như phát hiện điều gì đó, đột nhiên quay lại chạy vòng quanh Lâm Thiên Du.
Nó cắn vào quần cô, lôi ngược ra sau, liên tục ra hiệu bên phải.
"Có vẻ như có người?" Đề phòng, Lâm Thiên Du ôm hai đứa con non lên trước, mới đi về phía đó.
Bờ hồ chất đá lên, một người đàn ông ngồi trên tảng đá, tay cầm một cành cây nhỏ mảnh, có vẻ như đang câu cá.
"Nhiếp Lăng Dương?"
"Ờ?" Nhiếp Lăng Dương đã câu mình mệt rồi, tay đỡ cằm, lơ lửng giữa ngủ và không ngủ, nghe có người gọi tên mình, mở mắt thờ ơ.
Ánh mắt quay vài vòng, khi nhìn thấy Lâm Thiên Du thì tỉnh táo, bóp bóp trán, cố làm cho mình tỉnh táo ngay lập tức, "Chị Lâm à? Chị cũng đến đây câu cá hả?"
"Anh thường xuyên tham gia loại hình truyền hình thực tế này à?" nghe những lời đó, Lâm Thiên Du ngồi xuống bên cạnh, che báo săn sau lưng mình, khi báo săn quỳ xuống thì Lâm Thiên Du không che hết được, nhưng cô ngồi trước mặt báo săn chỉ đơn giản là muốn ngăn cách báo săn và Nhiếp Lăng Dương.
Khi nghe Nhiếp Lăng Dương nói những lời như vậy, phản ứng đầu tiên của người nghe chắc chắn là cho rằng anh ta là một chuyên gia sống sót trong hoang dã.
"Cũng không phải." Nhiếp Lăng Dương thay bộ quần áo làm bằng da động vật, cả người trở nên trầm ổn hơn nhiều, vuốt ve cần câu trên tay, "Tôi chịu đói rất giỏi, trước đây để hòa nhập và cảm nhận nhân vật viết kịch bản, tôi đã tự nhịn đói mình vài ngày, chỉ uống nước."
"Nói cách khác, ngay cả khi tôi thực sự không thể sống sót, tôi cũng có thể vượt qua các khách mời khác."
Lâm Thiên Du: "..."
【???】
【Anh... anh ấy còn kiêu ngạo lên kìa?】
【Tôi cứ tưởng là người ẩn danh đẳng cấp cao nào đó chứ, lần sau anh chọn đồ tiếp tế thì cầm thuốc ngủ không tốt hơn sao, một viên một ngày, ngủ đến khi kết thúc.】
【Haha, ý tưởng hay thế mà cậu cũng nghĩ ra được!】
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thiên Du tiếp xúc với kỹ thuật sống sót hoang dã kinh ngạc đến vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, bí quyết tối thượng để sống sót trong hoang dã là – sống sót.
Mọi điều bạn làm đều là để chuẩn bị cho việc sống sót.
Sức chịu đựng của Nhiếp Lăng Dương cũng không phải là không thể chiến thắng.
Ít nhất là anh đã vượt qua được hiện giờ người lớn tuổi nhất.
"Chị Lâm có muốn cùng em đi câu không?" Nhiếp Lăng Dương giang tay mời, "Em thấy có nhiều cá ở đây lắm, rảnh rỗi cũng chỉ rảnh rỗi thôi. Ngồi câu cá vừa có thể tiết kiệm sức, chừng nào câu được cá thì ăn luôn, hoạt động này thật sự không có nhược điểm gì."
"Với cái này có thể câu được cá không?" Lâm Thiên Du nhìn cần câu rõ ràng bị gãy cái cành cây bất kỳ, phía trước buộc cái không phải dây câu, có lẽ là đồ Nhiếp Lăng Dương chọn từ nhà sản xuất chương trình.
Có dây câu, cần câu, phía dưới còn treo cái mồi câu.
Nhưng mà... thiếu câu cá.
"Tất nhiên có thể rồi." Nhiếp Lăng Dương trả lời rất nghiêm túc: "Em vừa câu được một con, nhưng con đó rất nhỏ, nên em thả nó đi. "
Nói xong, Nhiếp Lăng Dương đột nhiên chỉ xuống mặt hồ, hạ thấp giọng, "Nhìn kìa! Chị Lâm có nhìn thấy cá không?"
Lâm Thiên Du: "Ừm."
Một con cá đen đang bơi vòng quanh mồi câu, nước rất trong, nhìn rất rõ.
Nhiếp Lăng Dương nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngay khoảnh khắc con cá nuốt mồi câu vào bụng, anh đột ngột giật mạnh cần câu lên, cho dù không có câu cá, miệng cá vẫn đóng chưa kịp nhả ra thì đã bị vớt ra khỏi mặt nước.
Lúc này cá mở miệng ra, trực tiếp rơi xuống.
Nhiếp Lăng Dương đứng dậy, một tay nắm chặt lấy con cá đang rơi xuống, "Sao hả chị Lâm!"
Anh cười hí hí hai tiếng, "Em bắt được phải không."
Lâm Thiên Du nhướng mày, gật đầu, vỗ tay tán thưởng, "Được đấy."
Nhiếp Lăng Dương nắm con cá trong tay, tiếc nuối nói: "Chỉ là hơi nhỏ thôi, lớn hơn chút nữa em đã ăn rồi, nhỏ thế này thì thả đi vậy."
"Về gọi anh em cá lớn của mày lại đây." Nói rồi, Nhiếp Lăng Dương thả con cá nhỏ đi.
Con cá nhỏ chưa chạm mặt nước, dưới nước đột nhiên có một con cá đen lớn nhảy lên, nuốt trọn con nhỏ.
Bụp một tiếng rơi xuống nước, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, dần trở lại bình lặng.
Nhiếp Lăng Dương sững người: "??? Này?"
Lâm Thiên Du cắn nhẹ môi dưới, hắng giọng, vẫn không nhịn được cười thành tiếng, "......Haha!"
【Trời ơi! Anh ấy muốn chết cười tôi để thừa kế khoản nợ thẻ tín dụng của tôi à?】
【Cá lớn: Cảm ơn tặng vật của thiên nhiên.】
【Cá nhỏ: Cảm ơn anh tốt bụng cho tôi sống... Đờ cờ mờ cả họ nhà anh!】

Bạn cần đăng nhập để bình luận