Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 173 - "Không thể nói là quan hệ không tốt, chỉ có thể nói là cực kì tệ hại." (6)




Lâm Thiên Du sắp xếp rất tốt, nội tạng trâu không mang đi đổi mà giữ lại ăn luôn.
“Gấu nhỏ! Hoa Hoa!” Lâm Thiên Du gào lên, “Trời sắp tối rồi, mau về nhà đi!”
Không biết chúng có nghe thấy không, nhưng tiếng gọi này vẫn nhận được phản hồi, Lâm Thiên Du cảm thấy giọng mình khá lớn, hy vọng đủ để hai đứa nhỏ nghe thấy.
Cô uống ngụm nước, ho một tiếng rồi nói: “Tiếc là trong những vật phẩm đổi trao mà đạo diễn chuẩn bị không có loa, nếu không dù có đắt, tôi cũng phải đổi một cái.”
Có loa thì tiết kiệm được khá nhiều sức.
Ban đầu, nhóm chương trình đã chuẩn bị ba vật phẩm để khách mời lựa chọn, trong đó có cả loa, nhưng bị người khác chọn mất rồi.
Sang mùa tiếp theo cô sẽ đến sớm hơn, xem có thể lấy được cái loa không.
“Chim nhỏ, à—" Lâm Thiên Du cắt một miếng, thịt vẫn còn giật giật, đó là do đầu mút dây thần kinh nơi cơ thịt xung quanh vẫn chưa hoàn toàn chết, nên vẫn co giật.
Miếng thịt trâu tươi đầu tiên được đút vào miệng chim nhỏ.
Đại bàng đuôi đỏ ít khi ăn thịt trâu, chỉ có điều, ngoài đôi mắt nháy nháy, phản ứng của nó gần như là không có.
Không thấy rõ là nó thích hay không thích.
Lâm Thiên Du hỏi: "Ngon không?"
"Két!"
Lâm Thiên Du gật gật đầu, thích là được rồi.
Không quen cũng không sao, coi như cho đại bàng thử mùi vị mới lạ.
Nhận ra hổ đã đi, những chú nhỏ trong hang lại bắt đầu thò đầu ra liên tục, chủ yếu là con nai con, còn vài chú chim vẫn run rẩy bần bật.
Lâm Thiên Du nói: "Điểm Điểm, dẫn các em ra ăn thịt đi."
"Két..."
Tiếng chim nhỏ rất nhỏ, dưới sự giúp đỡ của con nai con, nó mới thò được chút đầu ra, lông vũ run run dưới làn gió, từng bước một tiến ra ngoài, thỉnh thoảng lại quay đầu cắn cổ áo kéo theo Đoàn Đoàn và Cầu Cầu phía sau.
Ngửi thấy mùi thịt, có lẽ cũng không sợ lắm nữa, lật bật theo sau.
Nai con thì gan lỳ nhưng để nó ăn thịt cũng thật khó cho chú nai.
Lâm Thiên Du cắt thịt thành những miếng nhỏ hơn, đặt trên lá cây, những chú chim non mổ lấy từng miếng như gà mổ gạo vậy.
Trông thật đáng yêu nhưng vẫn thích đút từng miếng bằng tay hơn, có cảm giác thành tựu hơn.
"Két——" Đại bàng trên vai Lâm Thiên Du mở miệng ra với cô.
"Được rồi!" Lâm Thiên Du nhanh tay cuốn một miếng thịt đút vào.

Món thịt hầm đã chín rục rịt được đổ ra khỏi nồi.
Khí nóng bốc lên khiến cả khoảng ngoài cũng ấm lên rõ rệt.
Lâm Thiên Du vén tấm che hẳn lên cho thoáng khí, cửa phòng trong tuy đóng nhưng cũng không kín mít, mùi thơm của thịt hầm vẫn thổi vào trong.
Nên cô quyết định sẽ mở cửa phòng khi mùi ngoài phần nào tan đi.
Lớp thịt hầm thịt mỡ xen kẽ, bên ngoài còn da, giờ đã chín mềm, dùng đũa chọt vào thấy đàn hồi lại.
Lâm Thiên Du ăn thịt, cắn một miếng lớn khoai lang, vị mặn thơm lập tức át đi vị ngọt nhẹ của khoai, chỉ còn lại hương thanh của ngũ cốc, vị ngon tuyệt vời.
Cô chỉ vào lớp dầu mỡ nổi trên mặt nước nói: "Ăn trứng, đậu phụ trong nước này cũng rất ngon."
Còn một số rau củ hay khoai tây gì đó nữa, rau hút mùi vị, giống như lẩu nóng vậy, ngâm trong nồi nóng một lúc là ăn được.
Còn khoai tây phải nấu chín mềm, khoai giòn và khoai mềm sẽ cho hai cảm giác khác nhau.
【Đừng ăn nữa chị ơi đừng ăn nữa! Sống sót giữa thiên nhiên mà ăn ngon thế kia tôi không chịu nổi đâu...】
【Cả đồ ăn ngoài hàng cũng không còn thơm nữa rồi.】
【Thực sự có ngon thế không? Trông bình thường thôi mà nhỉ, thế này đi, chị gửi cho tôi địa chỉ hậu trường, tôi nhờ người nếm thử giúp chị.】
Đúng là thịt nhiều gia vị sẽ rất ngon, nhưng những chú nhỏ kia không thể ăn món quá cay.
Và với chúng, có lẽ thịt tươi nguyên bản còn ngon hơn.
Nói đến, Lâm Thiên Du cảm thấy đã lâu rồi không nướng thịt.
Kể từ khi có bếp, cô luôn nấu ăn trong nhà, chiên xào hầm là chủ yếu, đã ngán mấy món nướng từ lâu rồi.
Lâm Thiên Du lau tay rồi đứng lên tìm giá nướng thịt.
Trước đây đã chặt rất nhiều cây, gần như mọi thứ hữu ích đều đã làm ra, trong đó có cả giá nướng này.
Sau này khỏi phải tìm que cây xiên thịt như trước nữa.
Giá có dạng tam giác, chính giữa còn thêm một que dọc, rất vững chắc.
Một đống que gỗ lớn nhỏ đâm xiên thịt đặt lên trên.
Đây là phần dành cho "gia đình" của cô.
Khoai lang trong bát Lâm Thiên Du đã ăn hết, cũng đã no rồi nên không còn ăn thêm được gì.
Mà từ khi vào rừng mưa, những ngày đầu cô chỉ ăn toàn thịt nướng, đôi lúc ăn thêm đồ khác nhưng vẫn chủ yếu là thịt nướng, đã ngán từ lâu rồi.
Khi báo hoa và gấu đen quay về, Lâm Thiên Du đã gần ăn hết phần thịt của mình, chỉ còn vài miếng khoai lang ăn vặt.
Chúng dừng lại giây lát khi thấy xác con trâu dưới đất.
Ném con ngựa vằn xuống, chúng nhìn xác trâu rồi nhìn Lâm Thiên Du.
Dù không nói ra nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ ý nghĩ.
"Không phải tôi bắt đâu." Lâm Thiên Du chỉ vào vết thương trên cổ trâu, "Nhìn này, hổ cắn đấy."
Quen dần với mùi của hổ, mong là về sau hai bên gặp nhau sẽ không đánh nhau nữa.
Không phải mong mà là tuyệt đối không được đánh nhau.
Quá nguy hiểm.
Thấy chúng không cử động, Lâm Thiên Du vẫy tay, "Nhanh lên, thịt đã cắt sẵn rồi, cứ ăn thẳng đi."
Gấu đen đặt con mồi xuống, gãi bụng, "Gầm..."
"Muốn cái này à?" Lâm Thiên Du cầm một nắm kẹo.
"Gầm!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận