Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 369 - [Ha ha ha ha, sói nhỏ: thời khắc săn mồi.] (2)




Lâm Thiên Du chỉ vào nơi trú ẩn dang dở.
Báo săn đã nằm xuống không xa, mắt không rời khỏi phía Lâm Thiên Du, không biết là nhìn báo con hay người đang bồng báo con.
Nghe cô nói vậy, báo săn bỗng dưng ngớ ra, khuôn mặt độc đáo có hoa văn nhìn thất thần, vỏ bọc lãnh đạm giả tạo nứt nẻ trong giây phút này, móng vuốt cào cào trên thảm cỏ mềm mại, “Meo...”
Lâm Thiên Du gật đầu, giọng điệu vẫn dịu dàng như thường lệ: “Ăn rồi thì tốt, nếu chưa no bên kia có trái cây và cá, cô có thể nếm thử xem sao”.
Báo săn nằm trên móng vuốt, không dám nhìn cô, tai rung rung, không biết đang nghĩ gì.
Báo con nằm trên người Lâm Thiên Du chưa được bao lâu đã rên rỉ đòi bú sữa, chắc là đói rồi.
“Hôm nay cô có thể ở tạm nơi đó trước.”
Báo săn nghe vậy đứng dậy, lắc lư bộ lông.
Chó sói thấy báo không có ý định gầm gừ thêm, liền cọ cọ vào nó, quay người đi về phía đống lửa.
Vừa rồi Lâm Thiên Du đã dọn sẵn bào ngư chín, để trong vỏ bào ngư lớn.
Có thể ăn ngay, rất thuận tiện.
Lâm Thiên Du giúp bồng hai báo con vào nơi trú ẩn, tấm thảm lông chưa phơi khô, tạm thời chỉ có thể lót cỏ khô.
Nhưng môi trường này, tốt hơn nhiều so với báo mang theo báo con lang thang trên đồng cỏ rộng lớn.
Sắp xếp xong cho báo, Lâm Thiên Du quay đầu cắt một đĩa cá ngừ vây xanh đặt bên cạnh báo, mới ngồi lại bên đống lửa.
Bận rộn nửa ngày, vận động một lúc cảm thấy không khí lạnh ban đêm không rõ nữa.
[Báo ăn cá rồi này!]
[Nó thật sự có ăn không? Sao cảm giác nhìn có vẻ gầy yếu, không phải cố ý nói đã ăn rồi, không muốn làm phiền chị Lâm đấy chứ.]
[Tôi cũng cảm thấy giống... Nhưng thịt đã cắt nhiều thế, tôi thấy chị Lâm để cả vài lớp, còn trứng rán nữa, chắc phải no.]
[Than ôi, đối mặt với đám đông kẻ thù, tự mình chiến đấu quá khó, huống hồ còn phải chăm sóc báo con.]
Lâm Thiên Du uống nước nóng, sợ báo ngại ngùng không dám ăn nên không quay đầu lại.
Qua phần bình luận trực tiếp cũng có thể biết báo đang ăn, giống tính cách của báo, ngay cả khi ăn cũng rất im lặng.
Chỉ là... có thể cho báo thức ăn, nhưng phải làm sao với báo con đây?
Lâm Thiên Du do dự một chút, bấm vào đồng hồ.
[Xin hỏi, bên đây có thể xin sữa bột và đồ ăn dinh dưỡng cho báo con không?]
Phía rừng mưa kho sữa bột rất dồi dào, không biết phía đồng cỏ thế nào, Lâm Thiên Du không rõ lắm.
Đã muộn, chắc Bùi Chiêu đã ngủ rồi, sau khi gửi tin nhắn Lâm Thiên Du tắt màn hình đồng hồ, nhưng vừa đặt xuống thì đã có tin nhắn trả lời của Bùi Chiêu.
[Được, báo con bao nhiêu tuổi? Có thể tự liếm sữa không, cần cho vài bình sữa không?]
Ngón tay Lâm Thiên Du khựng lại: [Tôi đánh thức anh à?]
Bùi Chiêu: [Không, tôi đang thức để viết báo cáo. Tôi vừa mở luồng trực tiếp của cô, cảm giác rất nhỏ, tôi xin sữa bột và bình sữa, chắc chắn khoảng 8h sáng mai sẽ tới.]
Lâm Thiên Du: [Được, cảm ơn nhiều.]
Bùi Chiêu: [Ha ha đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi quen với Bách Phong, cô quen với Bách Phong, tức là chúng ta cũng quen biết nhau. Huống hồ, cô giúp trạm cứu hộ của chúng tôi chăm sóc báo trong phạm vi trách nhiệm của chúng tôi, mà còn phải cảm ơn tôi? Cô ngủ sớm đi, sáng mai hàng sẽ giao tới.]
Nói chúc ngủ ngon, Lâm Thiên Du sờ tóc, phơi bên đống lửa nửa ngày, bây giờ đã khô gần hết.
Cô vỗ vỗ tai chó sói, cọ cọ lông tai, “Sói nhỏ ăn no chưa?”
Chó sói cắn vỏ sò đặt lại lên tảng đá, “Rừ...”
Lâm Thiên Du cười nhẹ, dập tắt đống lửa, “Tốt, muộn rồi, đi ngủ thôi.”
“Gầm!”
— Ban đêm lạnh, chiều tối lại ướt áo gió biển nửa ngày.
Lúc đó không cảm thấy gì, đi về có chút không ổn, ngủ một giấc càng như muốn nổi điên.
Mở mắt là cảm giác nhức đầu muốn vỡ tung.
Liếc nhìn khe hở ánh nắng, Lâm Thiên Du hít sâu, xoa xoa đầu mày lại nhắm mắt, vặn người ôm chầm lấy sói nhỏ.
Không biết thời gian, chỉ cảm giác giấc ngủ không yên vững lắm, giờ lại nhức đầu không ngủ được.
Chó sói cúi đầu liếm cằm cô, hàm dưới đặt trên đầu Lâm Thiên Du, theo cổ họng phát ra âm thanh, cảm giác rung rung nhỏ như “hừ hừ” giống tiếng ngáy, nghe rất trị liệu.
Sáng dậy nằm thêm một lúc, Lâm Thiên Du vẫn không ngủ được, nhưng nhắm mắt nghỉ ngơi cũng tĩnh tâm được chút, sờ soạng đồng hồ xem giờ, gần 11h rồi.
Không lạ gì cảm thấy ánh nắng chói chang.
Lâm Thiên Du giãn tay chân ra, lúc này mới phát hiện, người đau nhức kinh khủng, giống như xương khớp phản đối ấy.
“Sói nhỏ, chào buổi sáng.” Lâm Thiên Du gối lên chân chó sói, ngửa đầu đi cọ cằm nó.
Cọ xát lẫn nhau là cử chỉ thân thiện, sói nhỏ ngoan ngoãn giơ chân cho Lâm Thiên Du dùng gối, cằm đặt trên trán cô cọ lại.
Chơi đùa với sói nhỏ trong nhà một lúc, Lâm Thiên Du miễn cưỡng đứng dậy, giơ tay che ánh nắng chói mắt, “Chào.”
[Chào buổi sáng chị Lâm! Năng lượng sung mãn bắt đầu ngày mới! ]
[Hôm nay có kế hoạch gì không? Đi tìm voi chơi hay đi cho cá heo ăn?]
[Báo đâu rồi báo đâu, sao không thấy báo, mấy cái hộp lớn đó là gì vậy?]

Bạn cần đăng nhập để bình luận