Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 308 - Thật nhiều cái đầu lông xù nổi lên giữa các ụ đất (1)




【Trời ơi, còn biết giúp làm việc, đưa đồ nữa chứ, đây là hổ thần tiên nào vậy!】
【Hổ còn biết giúp việc, còn bạn trai của bạn thì...】
【Thôi đừng nói nữa chị em ơi, chôn luôn đi.】
Có sự giúp đỡ của hổ, việc trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Lâm Thiên Du vẫy vẫy tấm chống thấm đã gấp gọn, sau khi mở ra hoàn toàn, cô vung mạnh như thả lưới cá, làm cho tấm phủ phẳng ra.
Đợi tấm phủ rơi xuống rồi mới điều chỉnh góc độ, các cạnh mái cũng phải bọc kỹ, mép tấm vặn vào trong, dùng đinh ghim cố định.
Như vậy khi mưa, nước cũng không thể chảy vào trong nhà.
Hổ cõng cô đi vòng quanh ngôi nhà một vòng mới ghim đinh xong.
Tấm chống thấm thì tốt nhưng hơi lạc quẻ với rừng tre.
Đặc biệt là màu sắc cũng không hợp với tổng thể ngôi nhà.
Lâm Thiên Du liền nhổ nhiều lá tre dán lên trang trí, chỉ xếp xén thô thiển cũng được rồi, có lẽ trông đẹp mắt thôi chứ một cơn gió thổi qua cũng bay hết.
Lá tre phủ kín cả mái nhà dùng khá nhiều, Lâm Thiên Du nhổ hết xung quanh, suy nghĩ một chút rồi cúi xuống, nhìn qua khe hở tường tre, cho dù che mái rồi nhưng hai chú gấu con vẫn cố nhìn ra bên ngoài bằng mọi cách, mắt không rời.
Chính xác là... đang nhìn chằm chằm vào con hổ.
Lâm Thiên Du uốn cong ngón tay, gõ gõ tường tre, giống như gõ cửa chào hỏi: "Dương Dương, Noãn Noãn, hai em nhặt lá tre cho chị nhé?"
Nhặt lá tre, gấu con có thể nói là chuyên nghiệp.
Gấu trúc cũng rất có kinh nghiệm, khi ăn tre, nó có thể một lần lột sạch toàn bộ lá tre trên thân cây, ăn trúc trước rồi mới tới lá.
Lâm Thiên Du vừa dặn xong, có lẽ nghe thấy tiếng gấu con kêu 'á' nhẹ, nhưng do quá êm nên cứ tưởng tượng.
Sau đó, hai chú gấu con lần lượt đi ra từ khe cửa.
Lúc này Lâm Thiên Du mới chắc chắn là mình đúng nghe thấy gấu con trả lời.
Cô lấy keo trong tay đánh lên lá, giống như dán gạch ốp lát, dán từng miếng một theo thứ tự.
"Hầu hết những gì tôi dùng đều do trạm cứu hộ cung cấp, vô hại với động vật nhỏ, keo thông thường có lẽ không được dùng lung tung, mọi người đừng bắt chước." Lâm Thiên Du còn tuyên truyền cho mọi người trong lúc dán lá.
Không thể cứ thế dùng keo dán bình thường cho động vật nhỏ, một số loại keo còn có mùi khó chịu với con người, huống hồ động vật. Nếu không phát hiện ra, chúng ở cạnh loại keo đó lâu cũng sẽ bị bệnh.
"Nhãn hiệu này khá tốt, để tôi xem..."
Ban đầu muốn giới thiệu cho mọi người, kết quả Lâm Thiên Du lật qua lật lại hộp keo, thậm chí cả nắp đậy để bên cạch cũng nhặt lên xem.
Không có bất kỳ đánh dấu gì, logo duy nhất là biểu tượng của trạm cứu hộ.
Nhưng các dấu hiệu kiểm định tiêu chuẩn quốc tế thì đầy đủ.
Lâm Thiên Du nói: "Có lẽ trạm cứu hộ tự sản xuất đấy."
Kể từ khi biết công ty trạm cứu hộ thuộc sản xuất được cả xe thám hiểm rừng mưa, những gì họ làm ra dành riêng cho động vật dường như không còn gì đáng ngạc nhiên.
Tay cô vặn vẹo lá, nhúng keo, động tác lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lá dài chồng lên nhau, xen kẽ lá ngắn bên trong tạo cảm giác phức tạp.
Dù vậy, vẫn có vẻ cứng và đơn điệu.
"Á!" Gấu con ôm một đống lá chạy đến, trố mắt đưa lên cho Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du nửa người trên gối trên mái nhà điều chỉnh lá, nghe thấy tiếng động liền lùi nửa bước.
Nhưng hổ lại chú ý tới gấu con trước cô, cúi đầu tới gần.
Đuôi tai Noãn Noãn nhún lên một cái, không giống như sợ hãi, lại toát lên vài phần tò mò nhanh nhẹn.
Gấu con vô thức muốn dang hai tay ra, làm động tác cảnh báo.
Nhưng đã bỏ lỡ thời điểm ban đầu, bây giờ muốn vươn tay cũng không được, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn hổ tiến lại.
Khoảnh khắc hổ há miệng ra, gấu con 'sợ' mắt nhắm lại.
Chính là phương châm mắt không thấy thì lòng không sợ.
Tuy nhiên, cảm giác đau đớn khi bị ăn thịt mà nó tưởng tượng không hề đến.
Noãn Noãn ngơ ngác, nhẹ nhàng mở mắt ra, chỉ thấy hổ há miệng vài lần mới cắn được một chiếc lá, nhấc nhẹ đầu lên đưa cho Lâm Thiên Du trên mái.
Gấu con chớp mắt, vẫn ôm đầy lá, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi hổ cúi xuống lần nữa, nó vẫn phản xạ lùi lại hai bước, sau đó không đợi phản ứng của hổ, lại vội vã bước tới bù khoảng cách vừa rồi, nhe nhỏ bàn tay cầm lá chìa ra.
Hổ nghiêng đầu cắn lấy, như vậy tránh được va chạm gấu con, gặm luôn thì đơn giản hơn nhiều.
Từ lúc phát hiện gấu con quay lại, Lâm Thiên Du vốn muốn cúi xuống lấy.
Sau khi phát hiện sự tương tác giữa hổ và gấu con, cô mới rút tay đang đưa ra về, cuộn những lá tre còn dư trên ngón tay, cúi người trên mép mái nhà nhìn xuống, luôn chú ý đến tình trạng của gấu con.
Vượt qua nỗi sợ chỉ có thể dựa vào bản thân gấu con.
Chỉ nói thôi, dù Lâm Thiên Du có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, cho đến khi tuyên bố vỡ trời ra rằng Đại Quýt không hại chúng, lần sau gặp hổ, chúng vẫn sẽ sợ.
Chỉ cần để gấu con tự suy nghĩ, thực sự hiểu rõ, tin tưởng hổ rất thân thiện, sẽ không làm hại chúng.
Gấu con mới có thể thư giãn.
Thư giãn như... gấu trúc vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận