Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 119 - [Một ngày nào đó tôi nhìn thấy sự lúng túng trên khuôn mặt một con nai] (5)




Ở ngoài lâu quá, những chú nhóc trong nhà bắt đầu ngồi im không yên.
Lúc nãy vì có Hàng Tư Tư nên Lâm Thiên Du mới đóng cửa lại, giờ chỉ còn hai người kia thôi nên cô mở toang cửa.
Báo hoa là con đầu tiên bước ra ngoài. Gấu đen từng đến căn cứ cũ của bọn họ nên có lẽ vẫn còn nhớ mấy người này.
Còn Đại bàng đuôi đỏ thì không thèm liếc bọn họ lấy nửa cái mắt, cứ cúi đầu cọ cọ mặt vào má Lâm Thiên Du.
Lúc này, An Lan Thanh không biết phải nói gì cho phải nữa. Trái tim cô ta đầy hối hận, sao lại chọn tham gia show cùng Quách Ngạn Bằng chứ.
Đối diện ánh mắt khó chịu của Báo hoa, An Lan Thanh đứng hình một lúc rồi nói:
“Xin lỗi, vì cô không muốn đổi nên thôi vậy.”
“Không cần xin lỗi!” Quách Ngạn Bằng phẩy tay: “Chỉ là mấy miếng thịt thôi mà, anh ra ngoài bắt thú về, chẳng cần nhờ vả cô ta.”
Vẻ giả tạo trên mặt An Lan Thanh rốt cuộc tan biến hoàn toàn. Cô ta nhắm mắt lại, không buồn nói lời tạm biệt, quay người bỏ đi luôn.
Lâm Thiên Du nhún vai:
“Tôi khá thích thái độ huênh hoang hách dịch của anh đấy, cứ tưởng mình là vua chúa gì cơ ấy.”
【Haha chị Thiên Du bây giờ mắng người có gu thật đấy.】
【Trên mặt khen ngợi nhưng thực chất nói thẳng vào mặt luôn á. Hay quá ha!】
【@Quách Ngạn Bằng Đề nghị copy câu này dán vào tiểu sử đi, rất hợp với anh đấy.】
【Chết tiệt, sao trước kia tớ lại thích loại đàn ông như thế nhỉ, bắt đầu nghi ngờ gu của mình rồi.】
Nhưng Quách Ngạn Bằng vẫn chưa chịu dừng lại, anh ta vươn tay ra kéo An Lan Thanh, chuẩn bị nói thêm gì đó.
Báo hoa rảo bước đến trước mặt Lâm Thiên Du, nhíu mắt lại, “Rống!” Tiếng gầm thấp khiến Quách Ngạn Bằng sững người.
Anh ta há há miệng nhưng không thốt nổi lời, cổ họng như bị tắc nghẽn.
Cuối cùng, Quách Ngạn Bằng cũng chỉ biết cầm cái ba lô lên, không dám nói thêm gì rồi lủi đi luôn.
Ngoài hang động, anh ta thấy An Lan Thanh đứng dưới mưa.
Đôi mắt Quách Ngạn Bằng sáng lên: “An Thanh, em đợi anh à?”
An Lan Thanh đứng dưới mưa nửa ngày nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được. Cô tâ đứng dưới tán cây, tóc và quần áo ướt đẫm nhưng không hề mất đi vẻ mỏng manh mong manh.
“Chúng ta đến là để đổi đồ, sao anh lại cố ý khiêu khích LâmThiên Du? Sao anh không thể tử tế hơn chút nào?”
“Anh...anh chỉ nói sự thật thôi. Anh cũng là vì em cơ mà.”
“Tôi có cần anh lo lắng cho đâu?!” An Lan Thanh nhăn mặt, thằng ngốc.
Bị An Lan Thanh mắng như vậy, Quách Ngạn Bằng ngơ ngác, đôi mắt thoáng chốc mất hồn.
Nhận ra phản ứng của mình, An Lan Thanh cũng hạ giọng:
“Em chỉ cảm thấy cách hành xử của anh không ổn, gần đây có quá nhiều người chửi anh rồi, em thấy tội nên muốn nhắc anh giảm bớt cái tôi đi.”
Quách Ngạn Bằng: “Không sao, anh không quan tâm những lời đó. Dù cho bị chửi thì cũng không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của anh.”
An Lan Thanh càng thêm tức tối và chán nản. Im lặng một lúc rồi chỉ nói:
“...Thôi, về trước đi.”
“Ừ.”
……
Cơn mưa kéo dài 5 ngày.
Gần giống như dự đoán của Lâm Thiên Du.
Mực nước sông phía sau hang động giữ ở mức nguy hiểm.
Những giọt nước đọng trên lá cây chảy dài theo rìa lá rồi rơi lộp bộp xuống đất.
Một giọt lạnh buốt rơi lên cánh tay Lâm Thiên Du, cô phủi nhẹ rồi cúi xuống treo thêm hai khúc thịt lên giàn phơi.
Sau cơn mưa lớn, toàn bộ hang động đều ẩm ướt.
Nhân lúc có nắng, Lâm Thiên Du mang quần áo, túi ngủ và da cừu trải sàn ra phơi.
Cô sẽ không ăn một số loài thú bị bắt về, chỉ ăn những con không nằm trong bảng xếp hạng và những con do đoàn làm phim thả ra.
Có thể do săn mồi quá có chọn lọc, nên cả bầy thú cưng đều nhận ra điều đó. Gần đây, chúng thường nhắm tới cừu và lợn, kích cỡ lớn, nhiều thịt, và cũng là những con Lâm Thiên Du sẽ ăn.
Do vậy, lông cừu đã tích lũy quá nhiều trong hang đến mức có thể trải kín cả không gian, vẫn còn thừa.
Lâm Thiên Du thu gom tất cả lại, định rảnh rỗi sẽ làm một số phụ kiện như nơ, bướm, hay hoa đan bằng len.
Đại bàng đuôi đỏ rất thích vòng hoa nhưng dù làm tinh xảo đến đâu thì cũng không bền, khác với dệt len, miễn không bị hỏng bên ngoài thì có thể giữ mãi.
“Hình như bên sông có chuyện gì ồn ào lắm.” Lâm Thiên Du treo xong thịt, hỏi: “Đi xem thử không?”
【Đi!!! Tìm hoa hoa!】
【Hoa hoa không đi săn ở khu đó đâu, nó sẽ ở trong lãnh thổ của mình, muốn gặp hoa hoa thì phải đi lên trên chứ. Đi tìm Gấu con thôi.】
“Được.”
Lâm Thiên Du mang theo chim non, thẳng tiến về phía sông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận