Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 93 - "Xem này, gấu con dễ thương." (44)




Ý nghĩ vừa hiện lên, khoảnh khắc sau tay đau nhói.
Một bóng đen bò ra từ tổ, rơi xuống đá chạy đi.
"A!"
Tạ Dật Phi chậm chạp kêu lên, vết cắn, hai lỗ tròn gần nhau đã bắt đầu thâm tím, đau nhói lan khắp cơ thể.
Cánh cửa gỗ không ngăn được tiếng hét thảm thiết.
Báo hoa trên cây cắn con mồi chuẩn bị leo lên ăn, động đậy tai, lập tức ném con mồi, quay đầu chạy đi.
Nhảy lên sàn, khi thấy người lảo đảo chạy ra khỏi hang, tai báo hoa rụt lại, hạ thấp người, gầm lên cảnh cáo: "Gầm—" Tạ Dật Phi bước chân dừng lại, so với vẻ ngoài thân thiện của gấu đen, báo hoa nổi tiếng hung dữ, giờ đang có thế tấn công trước mặt hắn, rất nguy hiểm.
Tạ Dật Phi lau máu ở khóe miệng, lúc hoảng loạn vừa rồi tự mình mút máu vết thương, nhưng có vẻ vô dụng, nửa người hắn đã tê dại, chỉ có thể gượng đốt tín hiệu cứu hộ của chương trình.
'Xèo—' 'Bùm!' Tín hiệu cứu hộ nổ tung ra khói đầy màu sắc.
Từ lúc bắt đầu chương trình cho đến giờ, đây là lần đầu có khách mời sử dụng tín hiệu này.
Bình thường, nhân viên sẽ phát hiện nguy hiểm từ hình ảnh livestream, đích thân đến ngay.
Nhưng phòng của Tạ Dật Phi đóng cửa, mấy lần trước đóng, nhân viên còn lo có chuyện gì xảy ra.
Sau đó đóng thường xuyên, anh hỏi nhiều còn bị Tạ Dật Phi mắng, tham khảo ý kiến đạo diễn, liền để mặc hắn ta.
Báo hoa trước mặt nhìn chằm chằm, nhưng Tạ Dật Phi không còn sức đi đường, loạng choạng quỵ xuống đất.
Thấy vậy, báo hoa híp mắt, không tấn công, cũng không rời đi, chỉ như vậy nhìn chằm chằm.
Giống như... canh giữ tội phạm.

Lâm Thiên Du quay lại, đoàn làm phim và đạo diễn đều có mặt.
Thấy báo hoa, Lâm Thiên Du sững sờ, có vẻ không ngờ báo hoa lại ở đây.
Báo hoa nằm dưới đất cũng chú ý Lâm Thiên Du quay lại, lập tức xoay mặt đi, để lại phía sau đầu tròn vo lông xù cho Lâm Thiên Du.
Tròn vo, sờ chắc chắn rất tuyệt.
Nghĩ vậy, lúc Lâm Thiên Du đi tới hơi cúi người xuống, lẹ làng sờ một cái sau đầu lông xù.
"!!!!"
Báo hoa lập tức ngẩng đầu, Lâm Thiên Du sờ xong chạy mất.
Báo hoa nằm định đi, thấy bên cạnh Lâm Thiên Du trống trơn, rồi nhìn những người cầm đồ kỳ lạ không xa, có vẻ nghĩ ra điều gì, đôi mắt đẹp lung linh chớp chớp, rồi nằm xuống như cũ.
"Đạo diễn." Lâm Thiên Du đi tới, liếc nhìn người nằm trên cáng sống chết không rõ, thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì à?"
"May quá cô đã về." Đạo diễn đang gõ tin nhắn, nói: "Có vẻ Tạ Dật Phi bị rắn cắn, cô biết xung quanh đây có loài rắn nào không?"
Có vẻ là đang giải thích tình hình cho bác sĩ.
"Có thể là một con rắn đen nhỏ, trước đây xuất hiện vài lần trong phòng livestream của tôi, loài gì tôi không rõ."
Giọng Lâm Thiên Du truyền vào tai Tạ Dật Phi.
Tạ Dật Phi mặt đen sạm, khó nhọc mở mắt ra, ánh mắt nhìn Lâm Thiên Du đầy căm phẫn, run run cắn răng, má run nhưng không há được miệng, co giật vô thức, nửa người dưới thấm ướt cáng.
Lâm Thiên Du nhíu mày, may cáng không thấm nước, chứ không phải cô dọn sàn nữa.
Đạo diễn lau mồ hôi, lúc tới ông hỏi Tạ Dật Phi bị loài rắn nào cắn, Tạ Dật Phi không nói được, chỉ về phía hang, có nghĩa là rắn trong hang.
Đạo diễn muốn vào xem có thể bắt rắn mang đi cho bác sĩ, điều trị đúng bệnh.
Nhưng báo hoa canh cửa, không cho vào.
May Lâm Thiên Du về sớm, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Biết nơi nhìn thấy rắn, đạo diễn trực tiếp bảo bác sĩ mang người xuống núi.
Đồng thời tìm video ghi lại hình ảnh con rắn đen, cắt ra gửi kiểm lâm.
Bảo họ chuẩn bị sẵn huyết thanh, tiêm xong ổn định tình trạng rồi mới chuyển viện.
Cũng không kịp nói gì nhiều với Lâm Thiên Du, đạo diễn vội vàng theo mọi người xuống núi.
"Anh cũng đi à?"
Thấy họ đi, báo hoa cũng đứng dậy, chưa kịp quay đi đã nghe Lâm Thiên Du hỏi.
Lâm Thiên Du ôm ba lô, cười hỏi:
"Không ở lại ăn cơm trước khi đi à?"
Báo hoa chạy thẳng ra ngoài.
"À... được rồi." Lâm Thiên Du nghĩ, có lẽ là từ chối.
Báo hoa thích ăn trên cây, có lẽ không quen ăn ở nhà cô, để cô mang đồ ăn đi tìm báo hoa sau vậy.
Thiết bị livestream bay theo sau, Lâm Thiên Du vào hang khép cửa lại.
Trong ba lô, chim non vỗ cánh.
Lâm Thiên Du mở ba lô ra, ngón tay dựng lên môi, nói với chim non: "Suỵt..."
Mỏ nhỏ của chim non há ra, không phát ra tiếng động nào.
Lâm Thiên Du cảm thấy nó đang bắt chước cô nói chuyện, nhưng không phát âm ‘Suỵt' được.
Dễ thương quá mức.
Nhặt tổ chim rớt lên, sắp lại hoa bị xáo trộn, Lâm Thiên Du lấy trứng từ ba lô ra, chim non tự nhảy ra nằm lên.
Lâm Thiên Du cong ngón tay vuốt má nó, "Đi chơi đi."
Trong hang có người đến, cô không cảm thấy gì, nhưng với động vật có khứu giác nhạy, nơi này đầy mùi người lạ.
Trước khi chúng quay lại, Lâm Thiên Du xách thùng nước, cẩn thận rửa sàn.
Lúc này phòng livestream đã nổ tung.
【Trời ạ, tại sao tôi không hiểu chuyện gì, Tạ Dật Phi tại sao bị rắn cắn?】
【Cô nên hỏi tại sao Tạ Dật Phi xuất hiện trong hang của Lâm Thiên Du! Mọi người rõ ràng đang đào nấm cơ mà!】
【Còn phải hỏi à? Tới trộm trứng chim chứ gì.】
【Các cô đừng quá đáng! Anh Phi bị thương rồi còn phải chịu sự nghi ngờ độc ác vô cớ của các cô, tốt bụng một chút được không?】
【Tạ Dật Phi của thím ngựa quen đường cũ mẹ nó rồi, vừa mới đến đã trộm mật ong, tôi cần nhắc lại điều đó à?】
Fans Tạ Dật Phi không chấp nhận, thần tượng vừa mới rời khỏi tầm mắt đã trở nên nửa sống nửa chết, liền đổ xô vào phòng Lâm Thiên Du đòi lý do.
Fans Lâm Thiên Du cũng không khoan nhượng, chửi thẳng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận