Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 231 - Sói đồng cỏ giương hàm lên, ánh mắt kiên định: "Grrrrr!" (3)




Lâm Thiên Du vươn tay kéo sói con lên, tự trượt vào bên trong để nhường chỗ, đại bàng đuôi đỏ "Chíp!"
"Đi săn ư? Hơi sớm đấy chứ." Lâm Thiên Du đang chuẩn bị nằm xuống, nghe thấy liền ngồi dậy lại, "Nhà còn rất nhiều thịt mà, hôm nay có thể nghỉ ngơi, tắm nắng."
Thịt còn lại không chỉ là rất nhiều, đủ cho tất cả mấy đứa lông xù lười biếng thêm một ngày không đi săn mà vẫn no.
Trạm cứu hộ cũng sẽ đúng giờ giao sữa bột pha sẵn, thức ăn chắc chắn là không thiếu.
Hơn nữa bên này có kho đông lạnh, thịt ăn không hết có thể bảo quản đông lạnh.
Đám lông xù nhà không khó tính lắm, không kiểu cách phải tươi sống phải do mình săn mới ăn như vậy đâu, chỉ Đại Quýt thích ăn nội tạng thôi, yêu cầu độ tươi cũng không cao.
Trước đây ở hang động phải đi săn mỗi ngày, hoàn toàn vì thịt nhiều quá ăn không hết mà cũng không cách nào bảo quản.
Đại bàng đuôi đỏ tựa vào bên cạnh Lâm Thiên Du cọ cọ, "Chíp chíp!"
"Được rồi." Lâm Thiên Du xoa xoa đầu lông bông nói: "Vậy thì cẩn thận nhé."
Đại bàng đuôi đỏ ngẩng cao đầu kêu lên một tiếng.
Lâm Thiên Du xoay người định giúp nó mở cửa, nhưng thấy Đại Quýt đã thuần thục ấn xuống tay nắm cửa, do cấu trúc khóa cửa đặc biệt, kéo lên kéo xuống hai cái mới mở khóa được.
Với mức độ thuần thục của Đại Quýt, rõ ràng cánh cửa này đã được mở không chỉ một hai lần rồi.
【???】
【Trời ạ, khóa tôi ở trong, chỉ nhìn cánh cửa đã phải đau đầu nửa ngày, Đại Quýt dễ dàng mở ra thế cơ à!?】
【Xem livestream mà cảm giác gấu con còn thông minh hơn tôi nữa.】
【Gấu con:? Tối nay mày ngủ nhớ mở mắt ra đấy.】
......
"Sói con đang nhìn cái gì vậy?"
Sự đột ngột áp sát của Lâm Thiên Du khiến sói đồng cỏ đông cứng người, nó ngoan ngoãn nằm úp mặt lên hai chân trước, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.
Báo hoa mai đi sau cùng biến mất trước cửa, nó vẫn không hoàn hồn.
"Chúng đi săn rồi." Lâm Thiên Du dang tay ôm ngang lưng nó, gãi gãi cằm và xoa tai, thu hút sự chú ý của sói đồng cỏ, "Sói con cũng muốn đi à?"
Sói đồng cỏ không có tiếng đáp lại, nhưng chắc chắn là muốn đi.
Dù ở trong một môi trường xa lạ, không quen thuộc và không thuộc về nó, nó vẫn muốn ra ngoài xem.
Bị nhốt trong căn phòng vuông vức quá lâu, đã mất đi ý định ra ngoài, nhưng lúc này, ý nghĩ ra ngoài xem dần nảy sinh.
"Nhưng giờ anh đang bị thương." Lâm Thiên Du ra hiệu cho sói đồng cỏ nhìn vết thương ở chân sau, "Đợi anh lành vết thương, tôi sẽ đưa anh ra ngoài xem nhé?"
Mặc dù rừng mưa không thích hợp với sói đồng cỏ, nhưng chỉ là ra ngoài đi dạo, bắt con mồi tự tay để giải tỏa tâm trạng.
Bước ra khỏi căn phòng cố định, đến không gian rộng lớn hơn, đối với sói đồng cỏ là lựa chọn tốt nhất.
Lời Lâm Thiên Du vừa dứt, vẫn không có phản hồi, cho đến khi cô nghĩ rằng sói đồng cỏ sẽ không đáp lại, thì sói đồng cỏ thấp giọng: "Ù ù..."
--- Tất cả lông xù đều đi săn.
Chán quá ở trong nhà, Lâm Thiên Du liền lại lắp xe đẩy, đưa sói đồng cỏ đi tham quan toàn bộ trạm cứu hộ.
Vừa mới mở chân đế bên dưới xe ra lắp đặt xong, sói đồng cỏ đã tự động nhảy lên, vẫn có ý thức không dùng chân bị thương, nằm nghiêng sao cho vết thương ở bên ngoài.
Vào thường ngày, sói đồng cỏ sẽ vô thức che giấu vết thương của mình, đè phần thịt vết thương lên mặt người khác không nhìn thấy.
Lâm Thiên Du tất nhiên không bỏ qua chi tiết nhỏ này, còn vươn tay giúp đẩy tấm đệm bên cạnh sang bên để tránh chạm vào vết thương.
Trên vết thương là thuốc mới xịt, chăn đệm rụng lông, nếu dính vào vết thương, bắt buộc phải lau lại.
Trạm cứu hộ khá lớn.
Bách Phong đã mở quyền truy cập cho Lâm Thiên Du, một số khu vực có thể tham quan tự do ra vào.
Phía trạm cứu hộ này cũng có khá nhiều động vật nhỏ.
Ngoài các phòng riêng cho những loài thú dữ thân hình lớn, các phòng của động vật nhỏ cũng được chăm chút cẩn thận.
Tầng 9 có động vật nhiều nhất.
Lâm Thiên Du đi dọc hành lang về phía trước, trong một số buồng, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng nhân viên mặc áo blouse trắng bận rộn bên trong.
Phần cách âm ở đây khá tốt, nhưng càng đi về phía trước, âm thanh đập “cốp cốp” lạ kỳ vô nhịp càng rõ.
Đi ngang qua phòng gấu túi nằm ngủ trên cây, Lâm Thiên Du tìm thấy nguồn gốc của tiếng ồn.
Gấu túi ở cạnh phòng khỉ, âm thanh vừa rồi đều là do khỉ lấy đá đập vào kính.
Lâm Thiên Du không biết tình hình khỉ thế nào, không định ở lại nhiều, đẩy sói đồng cỏ chuẩn bị lên tầng trên xem thêm.
Tuy nhiên, thấy người đi ngang qua, tần suất khỉ đập càng nhanh hơn, nhưng kính vẫn không hề lung lay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận