Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 267 - Bão chương mừng năm mới (7)




Tạ Dật Phi tức giận, nắm chặt nắm đấm đập xuống giường: "Quách Ngạn Bằng! Chỉ còn anh thôi, chỉ có anh mới có thể cứu tôi, chúng ta từng là anh em thân thiết mà, anh đành lòng bỏ mặc tôi chờ chết ở đây sao?"
"Hồi trước anh còn theo đuổi An Lan Thanh, không phải miệng mép luôn mắng tôi là thằng liếm cứt lên mặt sao, đứa con hoang mà dám tự phụ cái gì?" Quách Ngạn Bằng không ngại tiếp tục trò chuyện vài câu với Tạ Dật Phi.
Tạ Dật Phi càng nói nhiều, anh ta càng có thể chuyển lên trên nhiều thứ hơn, càng có thể nịnh hót người kia.
"Nếu anh không chết, người chết sẽ là tôi, sẽ là cả tộc nhà tôi. "
Quách Ngạn Bằng không phải đồ ngốc, cho dù tình anh em có sắt son đến đâu cũng không thể hy sinh cả gia tộc chỉ để cứu hắn ta, huống hồ anh ta với Tạ Dật Phi là kẻ thù còn đúng hơn.
"À mà nói anh biết không, tôi đã giúp anh rồi đấy. Nếu không nhờ có cái đồng hồ tầm thường kiểm tra camera của anh, làm sao có thể phá hủy hết hệ thống giám sát trong phòng, rõ ràng là do tôi giúp anh tắt hết mà."
Giờ nếu lời Tạ Dật Phi nói trước đó đã đến tai Phong Tĩnh Dã, những gì anh ta quay được há chẳng trở nên vô nghĩa sao.
Tạ Dật Phi mắt trợn trắng đỏ, tức giận đến nỗi răng đánh lập cập, tiếng lách cách vang lên cùng với tiếng nuốt nước bọt.
Quách Ngạn Bằng không thèm liếc mắt tới, ngược lại còn phá vỡ hy vọng cuối cùng của hắn ta:
"Cũng đừng hy vọng ai đó bên ngoài sẽ báo cảnh sát giúp anh, có người can thiệp khiến việc đó không thành, huống hồ anh không ở trong nước. Yên tâm đi, có người bảo vệ không cho anh vào tù đâu."
"Quách Ngạn Bằng!!!" Tia hy vọng cuối cùng mà Tạ Dật Phi bám chặt khư khư, dễ dàng gãy vụn trong lời đùa cợt nhẹ nhàng của Quách Ngạn Bằng.
"Đừng la nữa, sẽ chẳng ai quan tâm tới anh đâu." Quách Ngạn Bằng quay người định đi.
Nhưng cảm xúc của Tạ Dật Phi lại sụp đổ hoàn toàn trong khoảnh khắc đó, "Đừng thế này mà, chúng ta từng là anh em! Dù anh không cứu tôi được thì cũng giúp tôi báo cảnh sát, giúp tôi vào tù được không? Anh biết nếu ở lại đây tôi sẽ phải chịu đựng điều gì không? Anh có biết Phong Tĩnh Dã là ai không?!"
Hắn ta líu ríu nói rất nhiều trong một hơi, bởi vì biết rằng nếu không nói ngay bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa, Quách Ngạn Bằng ra khỏi cửa lần này sẽ không bao giờ quay lại.
Quách Ngạn Bằng liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn ta: "Chính vì biết Phong Tĩnh Dã là ai nên tôi mới không thể giúp anh."
"Tôi còn một khoản tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ." Tạ Dật Phi thở hổn hển, gân xanh nổi cộm lên cổ, hét thật to: "Không ai biết cả, chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ đưa hết tiền đó để anh giam tôi vào tù."
"Anh không thiệt đâu! Anh chỉ cần ra ngoài, báo cảnh sát ở nước ngoài là được rồi, không cần làm gì khác. Cho dù là nhà tù nước nào, miễn là anh đưa tôi vào được thì tất cả tiền bạc đều là của anh."
Trong tiếng la hét hoảng loạn của Tạ Dật Phi, Quách Ngạn Bằng vẫn thờ ơ đóng cửa phòng lại.
Quay người, trợ lý đang đứng trước cửa mỉm cười với anh ta.
"Anh Quách, cực anh quá." Nói rồi giơ tay ra, lòng bàn tay hướng lên.
Quách Ngạn Bằng đưa dây chuyền qua: "Tôi đã giúp anh rồi đấy, vậy thì..."
"Anh Quách à." Trợ lý vẫn mỉm cười chuyên nghiệp nhưng đáy mắt hoàn toàn tối tăm: "Đó là điều anh phải làm. Làm việc thiện sao có thể đòi hỏi đền đáp chứ."
Quách Ngạn Bằng dừng lại một chút: "Tôi hiểu rồi."
Nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy càng thêm chói mắt.
'Tít tít' tiếng còi xe buýt kéo Quách Ngạn Bằng đang chìm trong suy nghĩ trở về thực tại, giật mình tỉnh dậy. Lúc này trợ lý đã đi khỏi từ lâu.
Anh ta thở dài, im lặng bước xuống gặp những khách mời khác.
Tô Vũ Hành thấy vậy vẫy vẫy quạt trên tay: "Quách Ngạn Bằng nhanh lên! Sao thế, cả đám chỉ mình anh ở lại biệt thự, kết quả lại là người cuối cùng xuống à."
"Đến rồi đây." Quách Ngạn Bằng đi nhanh vài bước, sau đó lặng lẽ bước lên xe, khi thấy Lâm Thiên Du, anh ta lập tức dời ánh nhìn sang chỗ khác.
Lâm Thiên Du nhướng mày, không hiểu tại sao Quách Ngạn Bằng lại giống như cái cung đã kéo căng vậy.
【Nhớ lại tập đầu tiên, Quách Ngạn Bằng còn khoe mẽ trước mặt chị Lâm chứ. Mới có bao lâu thôi mà ?】
【Sứt sẹo thôi, bị thực tế mài nhẵn góc cạnh rồi.】
【Từ lâu tôi đã ghét cái vẻ tôi là số một thiên hạ của Quách Ngạn Bằng rồi, thật không hiểu tại sao có fan hâm mộ thứ đó.】

Bạn cần đăng nhập để bình luận