Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 265 - Bão chương mừng năm mới (5)




Có dao vừa tay, Lâm Thiên Du chỉ trong chốc lát đã xẻ được nửa con thú.
Cô cuộn thịt lại đi cho sói ăn.
Đã quen với Lâm Thiên Du ở bên cạnh, chó sói thảnh thơi sẽ thích dựa vào cô, lúc này nó nằm sát bên, Lâm Thiên Du chỉ cần với tay là có thể đút thịt vào miệng nó.
Có cả hươu cao cổ, trâu nước và rất nhiều thỏ.
Ít lông lung tung một chút, tất cả những thứ đó đều không thể ăn hết trong một bữa.
Chó sói ăn no rồi hắt xì một cái, vừa mới ngẩng đầu lên thì đã bị nhét thêm miếng thịt vào miệng.
Nó cử động hàm dưới, ánh mắt nhìn Lâm Thiên Du khá bất đắc dĩ.
Khi thịt được xẻ xong, không khí xung quanh đầy mùi máu tanh.
Lâm Thiên Du chú ý thấy trong bụi cây có một số động vật bị mùi máu hấp dẫn tới.
Nhưng bị hấp dẫn từ xa tới gần, ngửi thấy mùi của rất nhiều ác thú, chúng sợ hãi không dám lại gần.
Chỉ ngửi từ xa, có vẻ như chờ chúng ăn xong rồi sẽ ra gom mảnh vụn.
Lâm Thiên Du dùng nước rửa tay không cần xà phòng hai lần, lau đi phần nào mùi máu tanh trên tay: "Lần sau xẻ thịt phải đeo găng tay rồi."
Nhưng lại hơi do dự, cảm thấy găng tay sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt của ngón tay, để moi những thịt dính trong khớp xương vẫn cần khá nhiều kỹ năng.
"Hoa Hoa, Đại bàng nhỏ nhanh lại ăn cơm nào!"
Thịt được bày trên lá cây phủ kín một vùng, thích ăn gì thì tự chọn ăn đó.
【Cái này sao không được gọi là bữa tự chọn của giới động vật đây?】
【Haha, nhìn còn hấp dẫn hơn cả bữa tự chọn nhà hàng dưới chân tôi ở nữa.】
Lâm Thiên Du nhìn những sinh vật lông xù cúi đầu xuống ăn thịt, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn, đếm lại thì ngoài gấu đen đã no bụng nằm ngủ trên tảng đá, chỉ thiếu nai nhỏ.
Cô không khỏi nhướn mày hỏi: "Nai con đâu rồi?"
Sinh vật nhỏ bé duy nhất có sức chiến đấu kém nhưng lại thích đánh lộn này đi ra ngoài khỏi tầm mắt của cô, Lâm Thiên Du vẫn không khỏi lo lắng.
“Be e!”
“Đang làm gì đấy?” Lâm Thiên Du tách bụi cây ra, nai con nằm bên trong, miệng ngậm một chiếc lá có hình dáng đặc biệt đang nhai.
Trong quá trình tiến hóa lâu dài, động vật ăn cỏ đã có thể phân biệt một số lá cây, cỏ có độc hay có thể ăn được dựa trên mùi và vị giác.
Thế nên không cần lo nó ăn phải thứ gì không thể ăn được.
Có vẻ nai con cảm thấy lá này ngon, nhai hết lá trong miệng xong lại ngước đầu cắn thêm một miếng trên nhánh cây treo xuống.
Dùng bộ răng non nớt của mình cắn từng chút một, cho đến khi cắn đứt cành cây đang treo, mới ôm cành cây nhảy tưng tưng chạy về.
“Be e!”
“Cảm ơn nai nhỏ nhé, cứ ăn đi.” Lâm Thiên Du với tay bế nai con ra, chắc nó chui vào từ những chỗ bụi cây thưa thớt khác, ở đây bụi cây mọc quá dày, nai con không chui ra được.
Nai con vừa nhai lá vừa nghiêng đầu sang một bên, rồi lại chạy đi lấy lá cho báo hoa ăn.
Báo đang ăn thịt chỉ ngẩng đầu lên, mặt vô cảm liếm đi vệt máu ở khóe miệng, nai tự động dừng bước, ngồi xuống ăn lá.
--- Ăn trưa xong, phải quay về rồi.
Từ đảo còn mất một chút thời gian để về, dưới chân núi có xe buýt lớn.
Buổi sáng Lâm Thiên Du vẫn livestream bình thường, cũng giống như mọi khi chỉ khác là dùng đồ hạng sang hơn.
Dẫn theo bọn lông xù đi về, khi đi ngang qua sân đá trước hang, cô cố ý nhìn lại chén nước ở góc.
Ở đó mỗi ngày đều được đổ nước và thức ăn mới.
Bây giờ trống không, điều đó chứng tỏ cầy hương vẫn ngày ngày qua ăn.
Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du lại dừng chân đổ thêm nước và đồ ăn: "Tính lại thì, có vài ngày rồi không thấy cầy hương. Không biết nó giờ thế nào rồi, có tăng cân không nhỉ."
Lông xù tròn vo thì tốt hơn.
Vén tấm vải chống thấm ra để phơi nắng chiều tốt.
Kết quả Lâm Thiên Du vừa động tay, lông vũ trượt khỏi tấm vải lao xuống, bay lơ lửng, cô với tay đỡ lấy: "Cái này là gì?"
Ngón tay vuốt ve lông vũ, nhìn bề ngoài giống lông chim lia.
Lâm Thiên Du gom tất cả lông vũ lại, cả một nắm, rõ ràng không phải rụng tình cờ, "Chim lia tới à?"
Lần trước đi cứu chuột túi trên đầm lầy cũng là do chim lia đến báo, chim lia và chuột túi chắc là bạn thân.
Nhưng... "Chim lia có thói quen đền đáp bằng lông cánh của mình không?"
Lâm Thiên Du nhớ lại, dường như trong tài liệu khoa học động vật không thấy nói về nội dung liên quan.
"Chíp!" Đại bàng đuôi đỏ bay tới, nhả ra một vài chiếc lông vũ vào tay Lâm Thiên Du.
So với lông chim lia, lông đuôi của đại bàng màu sắc rực rỡ và to hơn, lớp tơ mềm mại trên lông cũng êm ái hơn.
"Chim nhỏ?" Lâm Thiên Du nửa mừng nửa lo đón lấy, "Không được nhổ lông của mình đâu."
"Chíp..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận