Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 418 - Chim ưng chân đỏ tức xì khói (1)




Yên lặng, im lặng một lúc, sói Tasmania nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, "Ao".
Lâm Thiên Du sững sờ, "Anh muốn dẫn tôi đi à?"
Con sói Tasmania giống như cắn vào vạt áo của cô, đi ra từ bụi cây, đáp lại thấp thấp một tiếng, quay người chạy về phía bên phải.
"Truy Phong!" Lâm Thiên Du vội đứng dậy cưỡi ngựa, "Theo nó xem thử."
“Ú ú!”
Lâm Thiên Du đã đoán được rằng nơi ở của con sói Tasmania giống này có những con khác cùng loài.
Một con sói Tasmania giống trưởng thành, đang ở độ tuổi sung sức, sống đơn độc và không có thói quen tích trữ thức ăn, chúng khi đi săn ngoài kia thường là bắt con mồi và ăn ngay tại chỗ, nếu có nguy hiểm xung quanh có thể sẽ cắn con mồi rồi đi đến nơi an toàn gần đó để ăn xong rồi rời đi.
Nhưng con sói Tasmania giống trước mắt này, mỗi lần đều mang con mồi về.
Ngay từ con gà đầu tiên đã như vậy.
Chắc chắn là nó mang về cho nhà.
Sói Tasmania rất ghét con người, và tính cách thận trọng, nơi chúng trú ẩn cũng khó tìm đến mức bất thường.
May mắn là Truy Phong cũng theo ra, nếu không thì đi theo con sói Tasmania giống, rất nhiều con đường mà không thể đi qua được.
Không lạ gì nó có thể tránh được sự giám sát của trạm cứu hộ, nơi như thế này, việc lắp đặt camera giám sát cũng rất khó khăn.
Cành cây gai không biết từ lúc nào đã quệt qua tay áo của cô.
Cuối cùng con sói Tasmania giống đó dừng lại không xa, và Lâm Thiên Du xuống ngựa, vô tình đưa tay lên vỗ nhẹ lá cây dính vào người, đầu ngón tay vô ý móc vào chỗ rách trên áo khiến cái lỗ thủng lớn nhất đó lộ ra bên ngoài còn có dây chỉ đang bay phất phơ.
Cô không để ý những chuyện đó, mà đạp xuống mặt đất tương đối bằng phẳng và mềm mại bên dưới chân, "Đoảng quá, quên mất chân cừu rồi."
Sói Tasmania giống quay lại dẫn đường, Lâm Thiên Du chỉ lo theo kịp, đánh mất hẳn những chân cừu ở trên mặt đất.
"Ú ù..." Con sói Tasmania giống dùng chân trước gãi gãi những búi cỏ phía trước, từ từ xới tung ra.
"Ở đây à?" Lâm Thiên Du thấy vậy cũng đến giúp nó cùng xới.
Nhìn xa xa, nơi đây giống như một đống rơm rạ lộn xộn, dựa vào rừng và bụi cây, chất đầy lá khô.
Xới đến nửa chừng, Lâm Thiên Du nghe thấy bên trong âm thanh ồm ồm, tiếng đáp lại thấp.
【Có phải nơi đây là nhà của sói Tasmania giống không nhỉ? Ai mà tìm ra được nơi này chứ.】
【Quả nhiên trốn giấu thật kín đáo, kẻ săn trộm cũng khó lần mò tới.】
【Xới nhanh lên xới nhanh lên, thế này thì không thở được đâu, không lẽ đây là hang trú ẩn sụt lở nên mới kiếm chị Lâm nhờ cứu à.】
Lâm Thiên Du dọc theo một vị trí mà xới, đầu ngón tay chạm phải khoảng trống, vén những thứ đó ra, đống rơm rác lởm chởm phía trong thật ra lại là một thế giới khác.
Không biết bên trong có thứ gì đỡ, Lâm Thiên Du ngón tay hướng lên trên, chạm vào mép đá, không phải một hang đá hoàn chỉnh, giống như đống đá chất đống.
Cỏ và lá bên ngoài giả trang, không gian bên trong còn không nhỏ.
Không gian kín không có mùi khó chịu, không khí nóng lẫn với mùi tanh nhẹ.
Sói Tasmania giống đang nằm trong ấy, yên tĩnh nằm trên cỏ, nhìn lên có vẻ lười biếng, không phải là thư giãn, mà cứ như yếu sức đến mức không còn chút sức lực nào.
Không xa con sói Tasmania giống kia, lá dùng để bọc thỏ vẫn còn dang ra, trên đó còn vài con thỏ chưa ăn hết.
Bên trong xem ra còn khá sạch sẽ.
Con sói Tasmania giống bên ngoài từ lối vào đi vào, hạ thấp đầu cọ vào con đồng loại, rồi có vẻ căng thẳng nhìn về phía Lâm Thiên Du.
"Nó bị thương à?" Ánh sáng bên trong không tốt, Lâm Thiên Du chỉ có thể thử đưa tay vào, muốn đem con sói Tasmania kéo ra ngoài.
Sói Tasmania màu vàng dùng chóp mũi cọ vào bạn đồng hành mình.
Ngay khi đầu ngón tay Lâm Thiên Du chạm vào con sói Tasmania giống, nhiệt độ không bình thường đem lại cho cô một cảm giác cảnh giác, "Đang sốt à?"
Luôn ở trong môi trường nhiệt độ cao, thân nhiệt của sói Tasmania giống cũng bị ảnh hưởng.
Lâm Thiên Du chỉ có phỏng đoán, không dám kết luận chắc chắn, vẫn thận trọng vuốt nhẹ đầu con sói Tasmania giống, "Đừng sợ, tôi mang anh đi gặp bác sĩ nhé."
Con sói Tasmania giống đang nằm không nhúc nhích, chỉ nhấp nháy mắt, còn lại hoàn toàn không phản ứng, cũng có thể do đau quá mà kiệt sức, không thể cử động được.
Lâm Thiên Du bế con sói Tasmania giống ra ngoài, con sói Tasmania vàng không rời mắt nhìn động tác của cô.
Nhờ ánh sáng bên ngoài, Lâm Thiên Du nhanh chóng kiểm tra đơn giản con sói Tasmania, không có vết thương ngoài, nhưng nhiệt độ cơ thể rất cao, không bình thường.
Nguyên nhân cụ thể nó gặp vấn đề gì, là điều mắt thường không thể thấy được, Lâm Thiên Du dùng áo khoác bọc con sói Tasmania đang bệnh lên, giải thích rằng: "Tình trạng của nó không được tốt lắm, tôi mang hai anh đi bệnh viện nhé?"
Sói Tasmania vàng ngẩng đầu lên, Lâm Thiên Du cúi xuống đưa con sói Tasmania đang bệnh qua, nó ngửi ngửi đồng loại của mình, kêu thấp: "Ú ù..."
Con sói Tasmania đang bệnh há miệng, liếm con sói Tasmania vàng một cái, động tác đơn giản này dường như đã hao hết toàn bộ sức lực của nó.
Sau đó, Lâm Thiên Du bế con sói Tasmania quay người đi ngay, đồng thời liếc mắt để ý phản ứng của con sói Tasmania màu vàng.
Mặc dù cô đã giải thích là đi đưa sói Tasmania giống đi bệnh viện, nhưng nếu con sói Tasmania vàng không tin cô thì có khả năng sẽ cho rằng hành động hiện tại của cô là có ý định bắt trộm đồng loại của nó đi.
Để tránh hiểu lầm, Lâm Thiên Du từng bước đi rất thận trọng.
Con sói Tasmania màu vàng chỉ bám sát theo, không có ý định cướp lại, Lâm Thiên Du mới nhảy lên lưng ngựa:
"Truy Phong, đến trạm cứu hộ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận