Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 660 - Cáo nhỏ xinh đẹp (1)




Ở trong nhà lâu cũng buồn chán.
Lâm Thiên Du ôm sói bị thương ngồi ở cửa, còn tự cầm miếng thịt khô ăn: “Phải chi có trà thì tốt quá, đặt cái bàn phía trước, uống trà nóng dưới tuyết rơi bay thế này."
Nghĩ tới cũng thảnh thơi lắm.
Nhưng đảo Bắc Cực không có điều kiện cho trà mọc, nếu ở hai hòn đảo kia, dù không có trà thật, cũng có thể tìm thấy không ít lá có thể pha nước.
Dù chỉ là nước bạc hà cũng được.
Hàng Tư Tư khoác áo lông dày, tay cầm rìu, thấy Lâm Thiên Du ngồi trong cửa hình vòm, sững lại rồi từ từ mở to mắt: “...Chị Lâm à!"
"Hả?" Lâm Thiên Du ngẩng đầu, thấy Hàng Tư Tư nhìn chằm chằm mình: “Sao vậy?"
Hàng Tư Tư chỉ phía sau cô nói: "Nhiều... nhiều sói quá!"
Không biết từ lúc nào sói Bắc Cực đã tụ tập phía sau Lâm Thiên Du, chen chúc phía sau cô nhưng không dám lại gần.
Phần cửa hình vòm nhô ra này làm cao hơn, với kích thước của gấu Bắc Cực thì cửa làm thấp quá nó không vào được.
Hơn nữa Lâm Thiên Du đang ngồi, đỉnh đầu cách cửa hình vòm một khoảng lớn, xung quanh cũng rất rộng rãi.
Nhìn từ phía trước, Lâm Thiên Du như bị bao vây bởi những bé lông xù phía sau, nhất là khi trên đùi cô còn một con sói Bắc Cực.
Các bé trong nhà không hiểu gì, báo tuyết nhỏ và cáo tuyết Bắc Cực cố chui qua khe hở, tạo khoảng trống cho mình giữa cửa vòm và Lâm Thiên Du.
Không gian rộng rãi xung quanh bỗng trở nên chật chội.
Lâm Thiên Du đặt tay lên đầu báo tuyết nhỏ quay đi quay lại, xoa mạnh hai cái.
[Ôi trời ơi! Dễ thương quá đi!]
[Tôi tự ý tuyên bố, đây chính là thiên đường của người cuồng lông thú.]
[Ú ú... Lúc này chị Lâm nằm xuống có thể đè lên 4, 5 bé lông xù luôn! Thích quá đi.]
[Góc quay chính diện này thực sự tuyệt vời, bề ngoài trông trống trải nhưng phía sau lần lượt xuất hiện đầu các bé, quét mắt qua như đang hộ tống cho chị Lâm?]
Hàng Tư Tư gần đây chỉ ở trong lều băng, ngoài ăn uống với ngủ là ngồi chết giấc, không được chơi điện thoại hay lên mạng, đã gần như chết vì buồn rồi.
Giờ thấy một đám nhìn có vẻ tính tình rất tốt kia cũng không tiến lên được.
Nhưng cũng chỉ dám nhìn từ xa thôi.
Bởi vì... ở góc độ Lâm Thiên Du không thấy, phía sau những con sói Bắc Cực liếc nhìn cô, vẻ rất khó chọc. Hàng Tư Tư không dám lại gần.
Lâm Thiên Du vuốt dọc cằm con sói Bắc Cực trong lòng, thoáng thấy cái rìu trong tay Hàng Tư Tư hỏi: "Em đi đốn cây à?"
"Đúng, gỗ chất trước không đủ, em định đi đốn thêm gần đây." Hàng Tư Tư nói xong kéo tay áo lại, đi về phía sau.
Đứng đó cũng lãng phí thời gian, chặt cây sớm thì tốt, kẻo không đủ gỗ mà tuyết lại đến.
Nhờ thiết bị trực tiếp của Hàng Tư Tư, không ít người đã cắt đoạn clip Lâm Thiên Du với đám lông xù từ từ thò đầu ra phía sau thành ảnh động.
Lượng truy cập phòng của Hàng Tư Tư cũng tăng vọt.
Danh sách bình luận của Lâm Thiên Du đã bắt đầu hỏi 'có thể mượn thiết bị trực tiếp của các khách mời không'.
Có lẽ là không được.
Thiết bị trực tiếp liên kết với phòng, lượng người xem phòng lại liên quan đến thứ hạng cuối cùng. Mượn phòng trực tiếp thì không công bằng với khách mời.
Lâm Thiên Du nhai miếng thịt khô, nhìn về phía tuyết bay phía xa: "Không vội."
Cuối cùng cũng phải cân nhắc tâm lý của đạo diễn Tô mà.
Sói Bắc Cực chen chúc phía sau, chặn cả cửa hình vòm, vẫn cố gắng điều chỉnh vị trí, tìm cách làm cho khoảng trống rộng hơn.
Lâm Thiên Du lén liếc nhìn phía sau, chú ý thấy sói đầu đàn ngồi chính giữa, mặc các con sói khác chen lấn bên cạnh, tự mình vẫn ngồi im không lay chuyển, không khỏi nhếch mép, ngã người ra sau, dựa đúng vào sói đầu đàn.
Cô cười quay đầu lại: “Đang nghĩ gì mà nghiêm túc thế?"
Sói đầu đàn đờ ra, phản ứng chậm sau khi nhận ra con người tiến lại gần, nó cứng đờ người, có vẻ hơi bối rối, đuôi phía sau quẹt qua quẹt lại trên mặt đất.
Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu nó, dựa vào chó Samoyed trắng to làm gối.
Sói Bắc Cực im lặng tiến lên gần hơn, ngồi thẳng.
Đang trêu đùa với sói Bắc Cực, bỗng có thứ gì đó rơi xuống trước mặt.
Thiết bị điện tử treo trên không ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả động vật nhỏ, chúng đều ngẩng đầu, tò mò nhìn.
Lâm Thiên Du cũng sững sờ, nhìn quanh không thấy khách mời nào: “Đây là thiết bị của ai vậy?"
Không thấy người phát sóng, chỉ thấy thiết bị phát sóng.
"Của cô." Phong Tĩnh Dã từ sau cửa hình vòm đi tới, vừa đi vừa ấn nút trên thiết bị trực tiếp: “Kiểm tra xem có mất dữ liệu gì không."
"Anh Phong à." Lâm Thiên Du nhận lấy thiết bị trực tiếp, nhìn mơ màng: “Anh..."
Chưa kịp Lâm Thiên Du hỏi hết câu, Phong Tĩnh Dã đã lên tiếng giải thích trước: "Đi ngang qua, thấy nó mắc phía trên nên lấy xuống."
Nói thế thì lý do có vẻ hơi miễn cưỡng.
Nghe thấy lời giải thích, Lâm Thiên Du bật cười: “Thật là trùng hợp."
[Ừ thì "Đi ngang qua"…]
[Từ góc máy có thể phân tích là bị kẹt ở nơi cao, người đi bộ làm sao đi ngang chỗ vách đá cao vậy?]
[Đi bộ rồi bay lên được không? Bay lên rồi vô tình nhìn thấy có vấn đề à?!]
[Haha haha chủ đảo tình nguyện hi sinh!!! Lần sau Tuyết Đoàn truy đuổi đánh anh nữa, tôi sẽ miễn cưỡng nói vài lời tốt về anh.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận