Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 150 - Trước khi mất ý thức, cô dường như đã va phải một ngọn núi lông xù to lớn (7)




“Quách Ngạn Bằng chạy tới cứu à?”
Lâm Thiên Du không quá tin lời giải thích này.
Quách Ngạn Bằng là người thế nào, chỉ qua vài ngày tham gia chương trình cô cũng đã hiểu rõ.
Có An Lan Thanh ở giữa, mối quan hệ giữa Quách Ngạn Bằng và Ấn Hữu Lâm ngày càng tệ hơn, huống hồ là cứu người, nếu Ấn Hữu Lam rơi xuống lúc đó mà Quách Ngạn Bằng không đứng bên cạnh vỗ tay cười lớn thì cũng chỉ vì đang phát trực tiếp thôi.
Cứu người...thật khó tin.
Chưa kịp để Lâm Thiên Du nghĩ thông, đạo diễn phát cho cô và Hàng Tư Tư mỗi người một tấm hình:
“Đây là bản đồ tạm thời được ê-kíp chương trình vẽ ra, những nơi có vách đá bên ngoài khu an toàn, các cô nhớ cẩn thận tránh những nơi này trong các buổi phát trực tiếp sau.”
Nói xong đạo diễn lại thở dài, quả thật, mở rộng phạm vi hoạt động dễ xảy ra chuyện.
Đồng ý cho Lâm Thiên Du tự do hoạt động nhưng hạn chế khách mời khác thì cũng không ổn, còn có thể bị fan chửi là mở cửa sau.
Đạo diễn cũng đau đầu.
Lâm Thiên Du liếc nhìn An Lan Thanh, từ khi họ bước vào, An Lan Thanh luôn cúi đầu xuống, có vẻ như không quan tâm gì xung quanh cả, chỉ tập trung vào Quách Ngạn Bằng trên giường.
Cảm giác này kì lạ quá.
Lâm Thiên Du đột nhiên hỏi:
“Cô có ở hiện trường lúc Quách Ngạn Bằng cứu người không?”
Đạo diễn định trả lời nhưng chú ý Lâm Thiên Du hỏi An Lan Thanh nên không lên tiếng.
“Có, tôi ở đó.” Giọng An Lan Thanh đã khàn vì khóc, không đợi Lâm Thiên Du hỏi thêm, cô ta chủ động kể lại diễn biến:
“Tôi đi cùng Ngạn Băng, vô tình gặp Ấn Hữu Lâm ở cùng khu vực, ban đầu mỗi người hái trái cây riêng, bên Ấn Hữu Lâm có tiếng kêu thất thanh, tôi và Ngạn Bằng liền sang xem, Ngạn Bằng cảm nhận có gì không ổn, vươn tay muốn kéo Ấn Hữu Lâm lên nhưng không ngờ...”
Dừng một chút, giọng An Lan Thanh run lên:
“Không ngờ Ấn Hữu Lâm đột nhiên ngã ra sau, Ngạn Bằng không kịp giữ, cũng bị kéo theo rơi xuống, tôi muốn cứu cả hai nhưng không kịp nắm tay Ngạn Bằng.”
“Tất cả là lỗi của tôi, tôi làm hại cả hai.”
An Lan Thanh khóc càng thương tâm hơn, khóe mắt đỏ lừ cứ rơi lệ.
【Không phải lỗi của chị Thanh đâu! Là Ấn Hữu Lâm tự không đứng vững làm hại người ta!】
【Đúng đó! Lan Thanh còn quá tốt bụng, cũng đổ lỗi lên đầu mình, tất cả là lỗi của Hàng Tư Tư không chăm chú tới người yêu của mình.】
【Chị Thanh đừng khóc! Chị phải vì Quách Ngạn Bằng mà cố gắng chứ.】
Trong phòng chat, thấy thần tượng khóc như vậy, fan cuồng liền động viên ủng hộ.
Lâm Thiên Du đứng bên cạnh, khá bất ngờ.
Cô không thể hiểu nổi, người ta có chết đâu, khóc dữ vậy làm gì.
Nhiều lắm thì rời khỏi chương trình thôi, và theo cô thấy, Quách Ngạn Bằng với An Lan Thanh là một chiều nịnh nọt, còn An Lan Thanh với Quách Ngạn Bằng thì chưa chắc, chẳng phải còn có “chó săn thứ 2” Tạ Dật Phi sao.
Vậy mà cố khóc cho khán giả xem à?
Lâm Thiên Du không hiểu nổi.
【Nỗi đau của An Lan Thanh có vẻ không thật, sự im lặng của chị Lâm cũng không giống diễn.】
【Trước tiên, tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra, thứ hai, tôi đi tìm đoạn video phát lại, sao không thấy đoạn này nhỉ?】
【Không có... bên Ấn Hữu Lâm thì có, chỉ quay lại cảnh Quách Ngạn Bằng lao tới ôm Ấn Hữu Lâm rồi cả hai rơi xuống thôi.】
Lướt mắt qua phòng chat, Lâm Thiên Du mím môi:
“Có vẻ Quách Ngạn Bằng tỉnh rồi.”
Lời vừa dứt, An Lan Thanh đột ngột ngẩng đầu lên, hột hoảng nói:
“Ngạn Bằng...”
Dừng lại, Quách Ngạn Bằng trên giường đeo mặt nạ oxy, mí mắt cũng không nhúc nhích, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hơi thở An Lan Thanh mắc nghẹn, giống như là cảm xúc bị kéo căng quá đà trong một thời gian dài, sợi dây căng bị giật mạnh một cái, suýt nữa không giữ được biểu cảm.
Lâm Thiên Du chỉ nhún vai:
“Có lẽ tôi nhìn nhầm.”
Trong nháy mắt đó, không khí trong phòng dường như tĩnh lặng.
Ánh mắt đạo diễn Tô thay đổi liên tục, nhìn An Lan Thanh đều mang sự dò xét.
An Lan Thanh cũng nhận ra không ổn, vội cúi đầu nức nở:
“Tôi lo quá, cứ nghĩ nếu Ngạn Bằng không tỉnh lại thì sao, tất cả tại tôi cố hái trái cây rừng, xin lỗi...”
Cô ta che mặt khóc nức nở.
Không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của An Lan Thanh, Lâm Thiên Du và đạo diễn Tô nhìn nhau.
Đạo diễn Tô mím môi, nói: “Gọi các cô qua chỉ để nói việc này thôi, không có gì khác thì quay lại đi.”
Phần còn lại là cảnh báo khách mời cẩn thận khi di chuyển, lấy tình trạng thực tế của 2 người trên giường làm gương.
Đạo diễn Tô: “Có tin tức gì về Quách Ngạn Bằng và Ấn Hữu Lâm tôi sẽ thông báo trong nhóm, các chị về đi, anh Thanh cũng đi luôn nhé? Tiện đường cho tài xế khỏi phải chạy thêm hai chuyến.”
Phòng trực tiếp vẫn đang tiếp tục, ở lại lâu quá có thể bị coi là vi phạm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận