Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 428 - [Một câu nói khiến vua sói nhớ mặt] (5)




Con ngựa hoang màu nâu cử động, giống như đang giậm chân tại chỗ, mỗi lần di chuyển đều kéo theo mảng nhỏ cỏ và đất.
Có thể thấy, nó bị lay động, vẫn còn e ngại nên chưa trực tiếp tiến lại gần.
Ngựa không trả lời, Lâm Thiên Du nghĩ ngợi rồi tiếp tục: "Nếu cậu đồng ý, hãy nằm xuống ngay bây giờ đi, tôi sẽ tự đi qua tháo dây ra rồi đi luôn, thế nào?"
[Con ngựa gì đẹp trai vậy?]
[Huyết mã? Tôi chỉ biết loại này, nhưng có người nói ngựa Huyết Mã thuần chủng đã tuyệt chủng rồi? Không biết thật giả thế nào.]
[Có huyết mã, chỉ là hiếm thôi. Con này màu sắc không đúng, có lẽ là một giống ngựa hoang.]
...
Khi nhìn thấy động vật lạ không quen thuộc, mọi người bắt đầu đoán giống loài của con ngựa này.
Trước khi loài sói Tasmania xuất hiện, các fan hâm mộ đoán mọi thứ khá thận trọng và nhỏ gọn.
Sau khi loài sói Tasmania xuất hiện, không còn gì không dám đoán nữa, không ít người bắt đầu suy đoán xem dưới đáy biển có phải đang ẩn nấp plesiosaur không.
Phòng trực tiếp nhỏ bé, tạo ra thần thoại.
Trong khoảng cách giữa các luồng bình luận, con ngựa hoang màu nâu đã nằm xuống.
Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu chó sói nhỏ, "Ở đây chờ tôi nha cưng."
Ngựa hoang có thể bắt nạt chó rừng, nhưng không dám đối đầu trực diện với sói thảo nguyên, đặc biệt là trong tình huống có cả bầy đàn.
Đánh một mình vẫn còn cơ may thắng, đánh không lại thì có thể chạy thoát, nhưng đối mặt với bầy sói có huấn luyện, dù thể lực tốt đến đâu thì ngựa hoang cũng sẽ bị vây diệt.
Lâm Thiên Du không mang ba lô, dao và các thứ khác đều để trong ba lô, tay trắng xé dây chắc chắn không được, may là dây chỉ quấn chồng chéo lên nhau chứ không buộc chặt.
"Đừng cử động lung tung nhé." Tay Lâm Thiên Du cầm đầu dây, theo đầu dây kéo ra để tìm điểm yếu.
Tiến gần hơn, Lâm Thiên Du mới chú ý thấy dây quấn quanh chân cũng có những vết cắn, không cắn đứt được nên có lẽ đã thử dùng vật nhám mài.
Bên ngoài dây có những chỗ nhỏ bị vỡ ra và vướng lại lông, bên trong kẹt những sỏi nhỏ không lắc được.
Lâm Thiên Du cười nói: "Còn khá thông minh đấy, biết dùng đá mài."
Cô dọn hết những viên sỏi nhỏ trước, kẻo kẹt bên trong khiến dây siết chặt hơn.
Xử lý xong xuôi, Lâm Thiên Du cũng đoán được cách tháo ra, liền bắt đầu kéo giật.
Khi giật dây chồng lên nhau, cô không quên nắm chặt đuôi dây, đúng lúc kéo tới trước, rồi lại kéo chặt phần đuôi khi giật sợi dây khác chồng lên.
Làm đi làm lại vài lần, những sợi dây quấn chặt vào nhau đã có dấu hiệu tháo ra.
Lâm Thiên Du gỡ từng sợi một, cuối cùng vẫn là một sợi dây nguyên vẹn.
Dây mà đoàn làm phim cung cấp để cố định lều chắc hơn nhiều so với những sợi dây Lâm Thiên Du tự tết bằng lá cọ ở nhà.
Tuy nhiên, nhà Lâm Thiên Du không thiếu dây, cô xoắn lại sợi dây rồi nói : "Gặp Cung Hâm Minh lần sau nhắc tôi trả lại sợi dây cho cậu ấy nhé."
Chó sói thảo nguyên đi tới, ngẩng đầu lên, "Áu!"
Ừ!

Ngoài chỗ trú bằng gỗ.
Báo săn vẫn giữ nguyên tư thế Lâm Thiên Du cứu người trước đó, nằm trên tảng đá nhắm mắt tắm nắng.
Nếu không phải cái đuôi treo bên mép thỉnh thoảng lắc qua lắc lại, có lẽ ai nhìn thấy cũng sẽ tưởng báo săn đang ngủ.
Lâm Thiên Du cũng không ngoại lệ, “Đậu Đậu, tôi về rồi này.”
Cô vừa trở về là đi đến bên báo săn, nắm lấy cái đuôi đang lắc qua lắc lại, dựa lưng vào tảng đá báo săn đang nằm, cười vẻ mặt dùng đuôi để cọ cọ mũi nó.
Bị quấy rầy, báo săn lười biếng mở mắt ra, đặt bàn chân lên mu bàn tay Lâm Thiên Du, xoay đầu điều chỉnh lại tư thế một chút, trực tiếp gối trên tay cô, làm bộ nhắm mắt, giống như lại ngủ tiếp rồi vậy.
Giấc ngủ của loài mèo chia thành giai đoạn sâu và nông, chúng có vẻ như ngủ suốt ngày, nhưng thực chất hầu hết đều ngủ nông.
Báo săn cũng vậy.
Lâm Thiên Du cong ngón tay gãi gãi cằm nó, như thể đang ôm đầu chú mèo lớn vậy, mềm mại quá, nên cứ để mặc nó gối trên tay mình.
"Ù ù!"
"Meo ù!"
...
Những chú sói con và báo con trong hố nhỏ chơi đùa riêng rẽ, tấm ván gỗ dựng ngang ở giữa ngăn cách tầm nhìn của chúng với nhau.
Tuy nhiên, ở gần như vậy, lại không hoàn toàn cách ly hai khu vực riêng biệt, tiếng kêu chắc chắn có thể nghe thấy lẫn nhau.
Vì thế, nghe thấy tiếng kêu lạ, dù là sói con hay báo con đều rất phấn khích, vây quanh tấm ván gỗ ở giữa để cố phá vỡ rào cản.
Các chú sói con còn phải lớn hơn một chút, nhảy lên gãi móng vuốt vào tấm ván gỗ nhưng không nhảy lên được cũng không bám được.
Sức nhảy của báo con thì không tệ, móng vuốt cũng có thể móc được, chỉ là tấm ván gỗ này đối với nó vẫn còn hơi cao.
Lâm Thiên Du đi tới, "Nhìn các em làm xù hết lông rồi kìa."
Tấm thảm lông trải dưới đất, cho dù có tấm ván gỗ ở giữa ép lên, nhưng phần mép của tấm thảm vẫn bị vài chú nhóc này xới tung lên.
Lâm Thiên Du cất tấm ván đi, sắp xếp lại tấm thảm lông.
Cô nhấc hai chú báo con chui đầu ra chui đầu vô lên đùi mình, "Vậy là làm quen rồi nhé."

Bạn cần đăng nhập để bình luận