Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 275 - Bão chương mừng năm mới (15)




【Á á á! Ra là mèo lớn cũng thích chơi đèn hồng ngoại!】
Lâm Thiên Du rõ ràng cũng nhận ra con báo sợ hãi đang trốn cọp, “Đại Quýt thả tôi xuống đi, để tôi đuổi nó.”
"Gầm!"
Đại Quýt không dừng lại, con báo cúi đầu lao thẳng tới thì đột nhiên phanh gấp.
Báo hoa nhảy từ cây xuống, đáp đất chắc chắn, chặn trên con đường phía trước báo đang chạy.
Trước là báo hoa, sau là hổ, báo đốm gỉ đổi hướng, chuẩn bị chạy tiếp về phía bên phải. Tuy nhiên gấu đen ẩn nấp trong bóng tối chậm rãi hiện thân.
Báo đang chạy bù xù lông, run rẩy ngoảnh sang phía bên còn lại. Chó sói tha thẩn bước đến.
Trên trời, đại bàng đuôi đỏ nhàn nhạt bay vòng theo dõi nó.
-- Không thể leo cây thoát thân.
Nhận ra mình không lối thoát, đuôi báo đốm gỉ kẹp giữa hai chân sau, liên tục phun khí về bốn phía.
【Greenland: Bố ơi, đừng để cơm tối cho con nữa.】
【Nếu không nhìn từ góc độ của báo thì trông khá oai vệ đấy.】
Lâm Thiên Du nhảy xuống khỏi lưng cọp.
Đám lông xù nghe lời cô đến tìm báo đốm gỉ, giờ Lâm Thiên Du ở đây rồi thì chúng cũng không cần kéo nó về.
Giờ báo không chạy thoát được nữa, chúng vây quanh nhưng không áp sát thêm nữa.
“Đến đây nào nhóc.” Lâm Thiên Du quỳ xuống vươn tay ra, “Là Kevin nhờ tôi tìm cô đấy. Cô chạy ra ngoài anh ta lo lắm, tôi đưa cậu về nhà nhé?”
Báo đốm gỉ nhìn cô thật mơ hồ nhưng cảnh giác.
Lâm Thiên Du nhướn mày, “Hay là tôi nhầm người rồi?”
Sao có cảm giác báo không biết Kevin chút nào.
Không nên chứ.
Trong khu rừng mưa mà gặp được hai con báo y hệt nhau thì tỷ lệ đó là rất thấp rồi.
Làm sao có thể xuất hiện tới ba con giống nhau chứ.
Không biết con này có phải Greenland hay không nhưng chắc chắn không phải là con báo cáu kỉnh hồi trước.
Nếu là nó thì bây giờ chắc hẳn đã chửi um lên rồi.
Sợ hãi mà hay mắng, có chạy nhưng cũng không kém khí thế.
Lâm Thiên Du ngưng một lúc, phản ứng lại cái gì đó rồi giải thích lại câu nói, “Là người đàn ông tóc vàng mắt xanh thường cho cô ăn nhờ tôi tìm cô đấy.”
Nghe lời mô tả này, báo đốm gỉ run rẩy ngẩng đầu lên, rõ ràng lời nói gợi lên hình ảnh trong não nó.
Thấy vậy Lâm Thiên Du cũng xác định, “Greenland không biết người chăm nó tên là Kevin.”
Cô bất đắc dĩ ôm trán, đúng là ban nãy cô cứ nói “là Kevin nhờ tôi tìm cô” mà báo vẫn tiếp tục chạy.
Hóa ra không phải giao tiếp sai sót mà là nó không biết Kevin là ai.
Lâm Thiên Du đầy hơi thở của cọp nên khi cô tiến lại gần, báo đốm gỉ bắt đầu run.
Cô đành vỗ vỗ cỏ dưới đất, livestream có lệch hình nên Kevin chưa thấy thì mau chóng chạy tới đây.
May mà Kevin ở gần, vừa chạy vừa xem livestream nên có thể nói, lúc Lâm Thiên Du gửi tin nhắn cho anh, anh đã bắt đầu chạy tới rồi.
Lúc này anh chạy tới, còn chưa kịp thở dốc đã la lên: “Greenland! Ba đến rồi!”
Báo đốm gỉ đã cuộn tròn nằm xuống giật mình nghe thấy tiếng, vùng dậy nhìn về phía Kevin, mắt lấp lánh hồi hộp, “Ú ú!”
Báo hoa liếc nhìn, đứng dậy lắc lông rồi tiến về phía Lâm Thiên Du.
Có khoảng trống, báo đốm gỉ không chần chừ lao ra ngoài, thẳng tắp chạy về phía Kevin.
Bị báo tấn công dồn dập, Kevin mất thăng bằng loạng choạng vài bước rồi ngã sấp xuống đất.
“Á!”
Trực tiếp nằm ngửa ra đất.
“Ú ú!” Báo đốm gỉ vẫn chẳng thấy có vấn đề gì, hăng hái cọ cọ vào Kevin.
“Trời ơi, Greenland. Sao tự dưng thế này. Sao đột nhiên nhiệt tình vậy.” Kevin thích báo thân cận với mình lắm nhưng vẫn rất tò mò, bình thường Greenland là nữ hoàng cao cao tại thượng mà, sao hôm nay thân thiết thế.
Phải biết là lần trước Greenland chạy ra ngoài, khi anh tìm thấy nó, nó vẫn không chịu về với anh mà.
Nếu không nhờ con báo chửi thề thì có lẽ Greenland sẽ chạy mất.
Vậy bây giờ là sao?
Hay là nhận ra rừng mưa thực sự nguy hiểm nên thấy anh đến rước thì mới vui mừng đến vậy?
Kevin càng nghĩ càng thấy hợp lý, nên tự an ủi chính mình và con báo bị hoảng sợ, “Được rồi được rồi, ba biết con nhớ ba lắm.”
Báo đốm gỉ đang được vuốt lông thì cắn một phát vào cổ tay anh.
“Á!!!”
Kevin kết thúc cảnh tượng đoàn tụ cảm động bằng một tiếng hét đau đớn.
Anh đè xuống đầu báo, cắn đủ rồi sẽ tự nhả ra, vô tư ôm báo đi cảm ơn Lâm Thiên Du: “Cô Lâm! Cám ơn cô đã giúp tôi tìm lại con gái. Lần này cô nhất định phải nhận tiền, tôi nợ cô hai lần đấy, cô ra ngoài giữa đêm giúp tìm, mệt lắm rồi.”
Đã từng bị từ chối nên lần này Kevin có kinh nghiệm, cứ thế nhét thẻ vào tay Lâm Thiên Du, cũng không để cô có thời gian phản ứng, nhét xong thẻ là bỏ chạy, sợ cô từ chối.
Kevin ôm báo đốm gỉ phóng như điên, chạy xa mới dừng lại.
Dù không thấy bóng dáng nhưng Lâm Thiên Du vẫn nghe được anh nói chuyện với báo: “Con không có khả năng tự vệ, trước đây ba muốn dẫn con đi học mà con không chịu. Cứ thế chạy ra ngoài, muốn chạy thì phải học cách sinh tồn ngoài tự nhiên rồi hẵng chạy chứ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận