Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 642 - Người gác cửa kiên cường (2)




Lâm Thiên Du cắt khối băng gần đó, rồi cho cá vào ba lô, vừa xong, nghe tiếng rung 'ọt ọt' trong túi, rung dài rồi im bặt.
Để tránh máy tắt vì lạnh, Lâm Thiên Du cố ý để sát người, giờ lấy ra xem đã tự động tắt, nhấn nút bật lâu cũng không phản ứng.
Lâm Thiên Du đành cất điện thoại: “Trời lạnh rồi, bão tuyết có thể đến sớm, cậu về trước đi."
"Hả? Lạnh rồi à?" Ấn Hữu Lâm ngồi đây chỉ nghĩ tới câu cá, không còn cảm nhận rõ nhiệt độ xung quanh.
Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, anh vội đứng dậy, nhưng mới cử động, nửa người gần như đông cứng, mặt giày dính chặt vào băng, có lẽ do nước bám vào lúc câu cá, chân dẫm lên không hay biết đã đóng băng.
Ấn Hữu Lâm không muốn hy sinh ở đây, vội lột giày ra: “Được, tôi thu dọn xong là về."
"Các cậu cũng thế, tìm chỗ trú ẩn đi. " Lâm Thiên Du vỗ nhẹ lên bụng chú mập qua găng tay: “Đi tụ họp với bạn bè đi, đừng đứng đây nữa."
Hải Âu cổ rụt phần lớn thời gian dưới nước, cũng có cách vượt qua bão tuyết, Lâm Thiên Du không can thiệp.
"Ờ ờ!"
Động vật nhạy cảm với thay đổi thời tiết, từ nãy đã lần lượt rời đi, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch là ở lại cuối cùng.
Chúng dẫn những con còn lại chui vào hang băng.
Với chúng, dưới nước nhanh hơn trên bờ.
Phản ứng Lâm Thiên Du cũng nhanh, cảm nhận không ổn là quay lại, nhưng thời tiết ai cũng khó đoán, dự báo chỉ tham khảo, chưa đi bao xa tuyết đã rơi.
May ban đầu tuyết nhỏ, nhưng gió thổi tuyết vào mặt hơi che tầm nhìn.
"Gió tuyết này, hơi giống ngày đầu tiên lên đảo." Lâm Thiên Du ôm tiểu báo tuyết, lúc lúc lau kính bảo hộ: “Nhìn tuyết trắng xóa thế này, cũng đẹp đấy chứ."
[Chị Lâm nói đẹp chắc chắn là đẹp, nhưng trước khi tôi khen, có thể lau sạch tuyết trên kính không, tôi không nhìn thấy gì cả!]
[Không sao, thiết bị livestream tự làm sạch mà, sẽ rớt xuống thôi.]
[Chẳng phải - tôi nhầm chứ, hay là ống kính càng lúc càng xa hơn?]
[Lâm Lâm! Đừng trò chuyện nữa! Con bé sắp bị gió thổi bay mất!]
Một tay bảo vệ những viên băng phía sau khỏi rơi, một tay ôm chặt bé báo tuyết để che chắn gió tuyết, cộng thêm điện thoại đã tắt máy, Lâm Thiên Du không thể nhìn thấy phần bình luận trực tiếp.
Cố gắng vượt qua gió tuyết, cô quay về nơi trú ẩn.
Những chú lông xù trong nhà cũng đã quay lại.
Chú gấu Bắc Cực đang cắn cá, cố nhét vào tủ lạnh, bắt chước cách Lâm Thiên Du thường dự trữ thức ăn, cố dùng thớt trượt tuyết còn lại để đè lên.
"Để tôi làm nào, Tuyết Đoàn." Lâm Thiên Du đặt bé báo tuyết ở cửa.
Trong cơn gió tuyết dữ dội, bé báo tuyết vừa chạm đất chưa kịp phản ứng, đã bị gió thổi lùi lại hai bước, 'rầm' một cái vào chân Lâm Thiên Du.
Bé báo tuyết lập tức xù lông, lắc đầu, há miệng cắn tuyết bay qua: “Gầm!"
Lâm Thiên Du vỗ vỗ bé báo tuyết, mở cửa hình vòm, đặt nó vào trong, đồng thời với tay kéo cả cáo Bắc Cực và hải cẩu con vào: “Đừng chạy lung tung trong đó, cẩn thận bị gió cuốn đi."
Lông của gấu Bắc Cực bị gió thổi nghiêng về một bên, nhưng với thân hình to lớn, nó đứng vững trước tủ lạnh.
Lâm Thiên Du từ từ đi đến trước mặt nó, đánh bay tuyết trên lưng nó: “Tuyết Đoàn cũng về trước đi, tôi sẽ xây thêm cái tủ lạnh."
"Ờ ờ..." Gấu Bắc Cực quay đầu lại, cắn dây thừng trên thớt gỗ, kéo những viên băng theo.
"Nhanh thôi, chỉ xếp chúng lên thôi mà."
"Gầm!"
Gấu Bắc Cực vỗ vào viên băng bằng móng vuốt, có vẻ muốn giúp cầm, nhưng không kiểm soát được sức mạnh, vừa chạm vào, các cạnh sắc nét của viên băng đã biến mất tức thì.
"Cái này rất nhẹ, tôi làm được mà." Lâm Thiên Du không quá quan tâm chi tiết này, khiêng những viên băng xuống, xếp cạnh cái tủ đó, hướng về phía ngôi nhà băng.
Trong lúc xây tủ, gấu Bắc Cực luôn bên cạnh cô.
Thân hình lông xù to lớn che chắn hầu hết gió tuyết, Lâm Thiên Du nghĩ thầm trong lúc bận rộn, nếu cô ẩn nấp kỹ hơn, có lẽ tóc cô cũng không bị gió thổi bay.
Xếp xong tủ lạnh.
Lâm Thiên Du vội vàng nhét cá từ trước cùng con mồi những chú lông xù mang về, vào trong tủ.
Để ngoài có thể bị gió cuốn đi, để trong tủ và đè bằng vật nặng sẽ an toàn hơn.
Sau khi dọn dẹp xong, tay Lâm Thiên Du đã hơi tê cứng, găng tay gần như đóng băng: “Đi thôi Tuyết Đoàn, vào nhà."
"Ờ ờ!"
Gấu Bắc Cực không đi trước mà vẫn bám sát theo Lâm Thiên Du, sau khi cô cúi xuống bước vào ngôi nhà băng thì nó mới theo sau.
Giống người canh giữ kiên cường, đáng tin cậy trong tuyết giá, ngăn gió tuyết bên ngoài.
"Cực nhọc rồi, Tuyết Đoàn," Lâm Thiên Du nói, ôm lấy gấu Bắc Cực và hôn lên một cái.
"Ờ ờ?" Gấu Bắc Cực nghiêng đầu, không hiểu tại sao nó chỉ đứng đó chẳng làm gì cả mà con người lại nói thế.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu, Lâm Thiên Du không kiềm được lại hôn thêm lần nữa: “Ngoan."
Gấu Bắc Cực liếm má cô: “Gầm!"
Mặc dù đã vào nhà, nhưng ở ngoài lâu quá nên cả người Lâm Thiên Du vẫn lạnh buốt. Cô không vội ôm những chú cưng khác, thay đồ trước, đặt điện thoại lên bàn, hy vọng nó sẽ sớm hoạt động trở lại trong môi trường ấm áp.
Lâm Thiên Du ngồi bên đống lửa xoa tay: “Những ngày tới chúng ta phải ở trong nhà.”
Cụ thể bao nhiêu ngày thì không ai biết được.
Có thể gió tuyết sẽ không ngừng trong 7-8 ngày, hoặc ngày mai trời sáng gió tuyết tan biến, thời tiết thiên nhiên luôn thay đổi kỳ lạ.
Lâm Thiên Du pha sữa bột, trước đó đội cứu hộ có cho, nhà có nhiều chú lông xù nên pha cả can.
Đội cứu hộ có lẽ cũng căn cứ vào số lượng mà cho sữa, sữa chất đầy cả một bức tường.
Chủ yếu là cho bé báo tuyết, nhưng pha một lần, mỗi chú lông xù đều có phần.
Trong không gian chật hẹp, sữa bột ngọt ngào trộn với nước nóng, cả căn phòng thoang thoảng mùi sữa.
Bé báo tuyết ngồi trên bàn, vốn đang liếm lông, ngửi thấy mùi sữa, cái mũi nhỏ liên tục co rút, đi đến mép bàn nhòm xuống đây.
“Sắp xong rồi.” Lâm Thiên Du vừa xoa lông vừa nói.
Chú gấu Bắc Cực săn mồi về trong môi trường ấm áp cảm thấy buồn ngủ, tìm chỗ thoải mái nằm xuống, chú cưng màu tuyết trắng như đống núi nhỏ nằm ở góc.
Hải cẩu con thời kì còn bú cũng uống sữa, nhưng chỉ có một tháng cho bú.
Ngày thường hải cẩu ăn cá ngon lành, giai đoạn cho bú đã qua từ lâu, nhưng với sữa cho động vật của trung tâm nghiên cứu, hải cẩu con không thể cưỡng lại.
Ngay từ lúc Lâm Thiên Du mở hộp sữa, nó đã đi theo, ngồi chồm hỗm chờ đợi, ngước đầu lên.
Hơi giống như đầu đội bi, chỉ thiếu quả bóng màu ở mõm.
“Đừng nóng vội, còn nóng lắm. Các cậu không thể uống được đâu.” Lâm Thiên Du ra ngoài đào tuyết làm nguội sữa, đẩy cửa hai cái mới hé mở một khe nhỏ.
Không khí lạnh tức thì ùa vào khe hở ấy. Tiếng gió vang lên rõ rệt trong khoảnh khắc đó.
Cũng có khá nhiều tuyết bị thổi vào. Chút ấm áp Lâm Thiên Du mới có sau khi quay lại bị cái gió này làm lạnh ngắt.
“Có vẻ gió tuyết lại lớn hơn nhiều rồi.” Lâm Thiên Du ho nhẹ một tiếng, làm thật nhanh, chạy ra ngoài lấy tuyết rồi chạy vội vào nhà.
‘Rầm’ cánh cửa đóng lại, cắt đứt gió tuyết bên ngoài.
Bầu trời tối với gió tuyết che khuất tầm nhìn, bên ngoài giống như hoàng hôn vậy.
Lâm Thiên Du pha sữa, điện thoại tự bật lên, tin nhắn trong nhóm liên tục nhấp nháy, là Tô Vũ Hành đang gọi tên.
[Xin tất cả khách mời quay lại nơi trú ẩn ngay.]
[Nhắc lại, xin tất cả khách mời quay lại nơi trú ẩn ngay.]
...
Tin nhắn spam cả màn hình, vài người trả lời với ký tự, ý là ‘đã thấy’.
Nhưng khó gõ chữ khi đi trong gió tuyết.
Lâm Thiên Du định trả lời đạo diễn, thoáng thấy dòng bình luận trên màn hình.
[Chị Lâm coi chừng con nha!]
[Chị lại làm mất con rồi khóc chết tôi mất!]
“?!”
Lâm Thiên Du sững người, chậm chạp nhìn lại, nơi treo thiết bị livestream giờ trống trơn.
Rồi xong!

Bạn cần đăng nhập để bình luận