Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 149 - Trước khi mất ý thức, cô dường như đã va phải một ngọn núi lông xù to lớn (6)




Võng không thể chịu đựng thêm trọng lượng đột ngột hạ xuống, nhưng may mắn là không rơi thẳng xuống đất, mà kẹt lại ở vị trí thấp hơn một chút so với thân cây.
Nhưng mắt báo hoa mở to, dường như tò mò về những gì vừa xảy ra.
Lâm Thiên Du ôm lấy cái đầu lông xù và hôn một cái, “Không quan tâm nó, hôn một cái”.
“Ù…”
--- Hành trình xuyên qua nửa hòn đảo được bắt đầu lại vào buổi trưa ngày hôm sau trở về hang đá.
Bước lên sân thượng trong giây phút đó, Lâm Thiên Du cởi nón, quạt mạnh và nói: “Cuối cùng cũng về nhà rồi.”
Bên ngoài cũng vui, nhưng đồ đạc trong nhà vẫn đầy đủ hơn.
Lâm Thiên Du đi xem chim non và nai con trước, tấm vải chống thấm ở cửa không có dấu hiệu bị vén lên, cánh cửa nhỏ bên trong cũng giống như lúc cô rời đi.
- May quá, cửa vẫn còn, vẫn nguyên vẹn.
Cô đã chuẩn bị tinh thần nai con có thể làm căn phòng lộn xộn rồi.
Dù sao nai con còn nhỏ, năng động là bình thường.
Nhưng khi mở cửa ra, bên trong sạch sẽ, gọn gàng, những chú chim non ép chặt vào nhau.
Nai con tự cuộn mình trong góc, vẫn đang ngủ, nghe thấy tiếng động bên ngoài, mới mở mắt ra, thấy là Lâm Thiên Du, lập tức vui mừng đứng dậy:
“Be!”
“Chào buổi sáng nha nai con.”
Dừng một chút, cảm thấy cách chào này có vẻ không đúng lắm, Lâm Thiên Du sửa lại:
“Có đói không? Cỏ có đủ ăn không?”
“Be!” Nai con vẫy đuôi, chạy đến bên Lâm Thiên Du để xoa xoa, có một chút cảm giác rằng nó rất nhớ cô sau một đêm không gặp.
Những chú chim non vẫn đang ngủ, thức ăn cô để lại hôm qua cũng đã ăn hết.
Lâm Thiên Du khẽ bước chân, dẫn nai con ra khỏi phòng.
Đặt thiết bị trực tiếp xuống, Lâm Thiên Du nói: “Các bạn trước chơi với nai con đi, tôi đi tắm”.
Hôm qua ra khỏi biển cô đã muốn tắm bằng nước ngọt rồi, nhưng không có điều kiện, chỉ xối nước cho gấu con ở hạ lưu một chút.
Về đúng lúc có thể tắm kỹ càng vài lần, lấy thêm vài quả xà phòng.
Khi Lâm Thiên Du tắm xong quay lại, phòng trực tiếp đã nổ tung rồi.
【Trời ơi, Quách Ngạn Bằng có gan thật đấy!】
【Nếu đúng là thế, tôi xin lỗi vì đã chửi Quách Ngạn Bằng trước đây.】
【Nhưng hắn ta không hòa thuận với Hàng Tư Tư mà? Ấn Hữu Lâm và Hàng Tư Tư thành lập nhóm chính là để chọc tức Quách Ngạn Bằng mà, sao bây giờ hắn ta lại cứu kẻ thù?】
...
“Cứu người?”
Lâm Thiên Du lau khô mái tóc ướt sũng, có chút hoang mang về những gì đang được bàn luận trong phòng trực tiếp.
Vào lúc này, đạo diễn nhóm @ tất cả thành viên, thông báo tới biệt thự một chuyến.
Lâm Thiên Du có linh cảm điều này có liên quan đến những gì đang được bàn luận trong phòng trực tiếp, liền nói to:
“Nai con à, chị đi ra ngoài một chút đây, đám Hoa Hoa quay lại rồi thì nhớ nói cho chúng biết nhé”.
“Be!”
Trước đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, đạo diễn không yêu cầu mọi người tới biệt thự.
Dù sao vẫn đang là một chương trình truyền hình thực tế, rời khỏi khu vực này có hơi lệch khỏi chương trình.
Lần này gọi tất cả mọi người tập trung, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Lâm Thiên Du đi dọc theo con đường nhỏ, phía trại tị nạn, xe của nhóm đạo diễn đậu ở đó.
Nhưng bây giờ trên đó chỉ có tài xế, không có đạo diễn Tô .
Không lâu sau, Hàng Tư Tư cũng tới.
Sau khi Hàng Tư Tư lên xe, tài xế liền đóng cửa xe lại.
Lâm Thiên Du nói: “Bác tài, vẫn còn người chưa tới”.
Hàng Tư Tư quay đầu lại nói: “Đủ người rồi. Hiện tại trong rừng mưa chỉ còn hai chúng ta thôi.”
Lâm Thiên Du ngạc nhiên:
“Còn Ấn Hữu Lâm đâu?”
“Hôm nay cậu ấy đi tìm thức ăn dường như bị thương, được ê-kíp chương trình đưa đi rồi.”
Hàng Tư Tư cũng không biết rõ lắm, cô và Ấn Hữu Lâm đi tìm thức ăn riêng lẻ, khi thấy tin nhắn của đạo diễn cô mới biết có chuyện xảy ra.
Lâm Thiên Du cau mày, không biết Quách Ngạn Bằng liên quan thế nào đến Ấn Hữu Lâm.
Tài xế lái xe rất ổn định.
Lối đi khách mời bước vào rừng mưa lúc đầu cũng là con đường này.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, hai người đã đứng trước mặt cô.
Trợ lý gật đầu, xoay người dẫn đường phía trước nói: “Đi theo tôi, Đạo diễn Tô và các khách mời khác ở tầng hai.”
Đạo diễn Tô không yêu cầu gì về cách xử lý thiết bị trực tiếp, Lâm Thiên Du thỉnh thoảng vẫn trò chuyện với phòng chat nên không điều chỉnh gì, để thiết bị trực tiếp theo sau.
Phòng cuối cùng ở tầng hai.
Nội thất trong phòng đơn giản, chỉ có hai chiếc giường.
Hiện tại, người nằm trên một chiếc giường là Ấn Hữu Lâm, còn chiếc giường kia là Quách Ngạn Bằng.
An Lan Thanh mắt đỏ hoe ngồi trên ghế bên cạnh, tay cầm khăn giấy ướt, có lẽ đã khóc một lúc rồi.
Lâm Thiên Du hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Đạo diễn thở dài, “Ấn Hữu Lâm đi hái trái cây rừng, trên cây không đứng vững. Quách Ngạn Bằng thấy vậy nên chạy tới cứu, không ngờ phía dưới là vách đá nhỏ, Quách Ngạn Bằng cùng Ấn Hữu Lâm cùng rơi xuống. Đội cứu hộ của chương trình xuất hiện kịp thời đưa cả hai về.”
Mặc dù vách đá không cao lắm, cũng khoảng 2-3 tầng nhà, nhưng rơi thẳng xuống như vậy, Quách Ngạn Bằng gãy chân, Ấn Hữu Lâm cũng gãy một cánh tay, lúc này đã bó bột rồi.
May là có cây đỡ phía dưới, nếu đập đầu xuống thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận