Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 455 - Sư tử trắng thực sự rất thích ngôi nhà gỗ (3)




Thảo nguyên không thiếu thức ăn, xét theo những gì Lâm Thiên Du biết, bầy sói con không có con nào gầy yếu, kỹ năng săn mồi của chúng ra sao cô không rõ, nhưng xét về thể chất, mỗi con đều có thể ăn no.
Lâm Thiên Du kéo chặt áo khoác, chiếc áo sơ mi bị xe xé rách đã được cài nút lại, nhưng kéo chặt áo cũng vẫn thấy lạnh ở hông.
Nửa đêm vẫn còn rét.
Bầy sói đã được ăn còn fan trong phòng livestream vẫn đang đoán xem con nào là Sói nhỏ.
Có người đã nghi ngờ Lâm Thiên Du tìm nhầm bầy sói, trong bầy này hoàn toàn không có Sói nhỏ.
Nhưng Lâm Thiên Du chỉ nằm núp một lúc để xác nhận xong mới đứng dậy đi tới.
Gió thổi ngược khiến mùi của cô không bay đến phía bầy sói, lúc nãy nằm trong bụi cây quan sát không làm lộ mùi và không ảnh hưởng đến việc săn mồi của bầy sói, nhưng bây giờ...vì không ngửi thấy mùi, bầy sói bên kia không biết ai đang tới.
Con sói đứng trên xác con mồi nhảy xuống, gầm gừ về phía cô.
Đó là lời cảnh báo đừng tiến lại gần.
Con sói đầu đàn bên cạnh dường như để ý thấy gì đó, quát nhẹ con kia: “Rrrr!”
Con sói bị đầu đàn quát cúi gằm xuống.
"Sói nhỏ." Lâm Thiên Du vừa mở miệng đã hắt xì một cái, xiết chặt áo vẫn không ấm hơn.
Nghe giọng, bầy sói lập tức rút lại vẻ hung dữ, bỏ mặc bữa tối chưa ăn xong, con sói con chạy vụt tới chỗ Lâm Thiên Du.
"Gầm!" Sói nhỏ phóng nhanh đến trước mặt Lâm Thiên Du, chạy rất nhanh nhưng cái đuôi vẫn vẫy vẫy sau lưng.
Nó cọ cọ vào Lâm Thiên Du, chạy vòng quanh cô.
Lâm Thiên Du xoa đầu nó: "Thấy các anh ra ngoài săn hoài chẳng thấy về, tôi qua xem sao."
Chúng ra ngoài muộn hơn bình thường, không được, thời gian đi săn thường ngày cô ở bên truyền dịch cho sói túi.
Đêm qua chúng có ăn cừu vào ban ngày nên không cần đi săn đêm.
May là bản chất của chúng vốn là hoạt động ban đêm nên việc săn đêm lại có nhiều lợi thế hơn.
Lâm Thiên Du xoa xoa đuôi con sói, dẫn nó qua xác con mồi: "Các anh ăn trước đi."
"Rốn..."
Sói nhỏ quay lại nói gì đó với bầy sói, những con sói đứng im bấy lâu giờ lần lượt tiến lên, tìm chỗ cắn vào xác con mồi.
Ngoài đồng ban đêm, nghe tiếng bầy sói xé thịt, nuốt, thực sự hơi rùng mình.
Nhưng đối với Lâm Thiên Du đã quen xem lũ nhóc ăn uống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cô ôm con sói vào lòng, cằm tỳ lên đầu nó, cọ cọ mạnh và vuốt bụng nó: "Anh không ăn chút nào sao?" có vẻ ở trạm cứu hộ Sói nhỏ ăn rất no.
Con sói chỉ lo cọ cọ vào cô, hoàn toàn không quan tâm tới xác con mồi đang tỏa mùi máu tanh bên kia.
Ngược lại, mùi hương đó lại thu hút các con kền kền gần đó.
Kền kền thường đi kiếm ăn ban ngày, chúng bay vòng vòng ở độ cao 200 đến 500 mét để tìm thức ăn.
Chúng là loài ăn xác thối, dù thích ăn thịt tươi nhưng nếu không kiếm được vẫn có thể ăn xác thối mà không bị ngộ độc, thậm chí cả xác động vật chết vì bệnh tả.
Tuy nhiên, đây không phải thời điểm kền kền ra ngoài kiếm ăn.
Có lẽ chúng đang bay gần đây, bị mùi máu thu hút tới.
Các con kền kền đậu trên cây không xa, không dám lại gần, dường như đang tính toán xem có nên liều lĩnh vì bữa đêm này mà đối đầu trực tiếp với bầy sói hay không.
Con sói con trong lòng Lâm Thiên Du liếc nhìn hướng kền kền, nhưng không có phản ứng gì.
Các con kền kền to không thua gì con thỏ lớn.
Nếu cả đàn bay tới tranh giành, dù có thể đánh thắng nhưng rất phiền phức.
Kền kền có thể bay quấy rối bầy sói ăn, và dù sao đấy cũng là loài chim ăn thịt ghê gớm, chỉ có điều so với chim ưng, chim cắt, chim sẻ thì ngoại hình của chúng thật sự không được ưa nhìn.
"Chúng nó không dám lại đây đâu." Lâm Thiên Du xoa lông cổ của Sói nhỏ như một chiếc khăn quàng cổ, không biết mùa này ở đây lạnh hơn, lông cổ con sói có thể mọc dày thêm tý nữa không, chắc chắn sẽ êm tay hơn.
Con sói liếm liếm môi, đặt bàn chân lên đầu gối Lâm Thiên Du.
Có con đầu đàn ở đây, các con sói khác trong bầy ăn rất yên tâm.
Kền kền không xa vẫn đang nhìn chằm chằm bên này, nhưng một bầy sói ăn no cả con hươu chẳng khó gì.
Chúng không tấn công lúc này, chờ bầy sói ăn xong có lẽ chỉ còn bộ xương.
Nhưng suy nghĩ kỹ càng, kền kền vẫn không dám lại gần, có lẽ là do ăn no cả ngày nên không đói lắm, không muốn liều.
Tuy vậy chúng vẫn không bay đi.
Lâm Thiên Du nói: "Có lẽ chúng đợi bầy sói ăn xong bỏ đi rồi mới bay lại mò mẫm tìm miếng thịt còn sót lại."
Mỏ nhọn cong của kền kền có thể móc ra thịt còn kẹt trong kẽ xương.
Thế cũng được, Lâm Thiên Du không định mang bộ xương về.
Chờ bầy sói ăn xong, một con cắn một miếng thịt nguyên vẹn đã xé ra từ trước, để mang về cho lũ sói con.
Sau mỗi lần đi săn, bầy sói thường để lại thức ăn cho những con ở nhà trông coi lũ nhóc. Hôm nay không có con sói nào ở nhà, nên mồi săn đương nhiên là dành cho lũ nhỏ.
"Ăn xong rồi à?" Thấy thế Lâm Thiên Du đứng dậy: "Vậy mình về nhé."
"Aooo - "
Bầy sói đồng thời ngẩng đầu lên tru lên.
Vô cùng đều nhịp.
Lâm Thiên Du hơi ngạc nhiên, sói nhỏ bên chân cô vẫy vẫy cái đuôi:
“Aoooo!”
“Được, Aoooo, aooo!”
Lâm Thiên Du cong cong đôi mắt, xoay người giơ tay với bầy soi:
“Đi thôi, về nhà nào!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận