Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 361 - Cứ để số điện thoại lại (7)




Được sự đồng ý của báo, Lâm Thiên Du ôm chặt đứa bé chạy về phía Bùi Chiêu.
Ánh mắt báo vẫn không rời cô, khi Lâm Thiên Du cử động, nó cũng nhúc nhích nhưng rồi lại ngồi xuống, im lặng quan sát.
Bác sĩ đã chuẩn bị sẵn xe cứu thương dành cho động vật, mép xe có những dây buộc, nhưng con báo con quá yếu nên không cần dùng tới.
Lâm Thiên Du đặt nhẹ con bé lên giường bệnh: "Giao nó cho các anh đây.”
"Cứ yên tâm.” Bác sĩ vừa nói vừa khám ngay.
Con báo con đẫm máu, trông rất mệt mỏi.
"Tình trạng không quá tệ, chỉ là nó quá nhỏ, phải theo dõi vài ngày." Bác sĩ nói rồi nhìn sang Lâm Thiên Du, hỏi ý kiến cô.
Lâm Thiên Du nói lại đúng những lời bác sĩ vừa nói cho báo nghe, rồi thêm: "Nếu đồng ý, hãy gật đầu một cái. Khi nào chữa khỏi, họ sẽ mang con bé về đây."
Báo không có phản ứng gì, cái đuôi đặt trên chân không ngừng quất qua quất lại, rõ ràng nó cũng rất lo lắng.
Có lẽ nó đang phân vân giữa việc tin tưởng và cho là nguy hiểm.
Lâm Thiên Du chỉ im lặng nhìn nó, không thúc giục, cũng chẳng hỏi thêm.
Chỉ lặng lẽ quan sát.
Sau một hồi lâu, báo cúi đầu nhẹ nhàng gật một cái.
Lâm Thiên Du nói: "Được rồi, nó đồng ý rồi."
"Tốt.” Bác sĩ nói xong liền đóng cửa xe lại.
Bùi Chiêu không kịp nói thêm gì, đạp ga chạy đi, cứu con bé là quan trọng nhất.
Sợ họ mang con báo đi sẽ khiến báo lo lắng bất an, Lâm Thiên Du quay đầu lại giải thích: "Khi nào chữa khỏi con báo con, họ sẽ mang nó trở lại đây."
Báo chớp mắt, có vẻ không có phản ứng gì, nhưng chắc là đã nghe vào.
Lâm Thiên Du nhặt chiếc áo dính máu trên đất lên, gấp gọn để dưới ba lô để mang về giặt sau.
Chiếc áo khoác của Phong Tĩnh Dã vẫn còn trong tay cô, Lâm Thiên Du đứng dậy, nói với báo: "Vậy... chúng tôi đi trước nhé."
Báo không có phản ứng gì.
Cô bước tới một bước, hai bước... Báo vẫn nằm im không nhúc nhích.
Có vẻ như đã đồng ý rồi.
Lâm Thiên Du gọi con sói: "Đi thôi sói nhỏ, chúng ta đi trả áo trước đã."
"Gừ!"
Báo nhìn theo con sói rồi lại nhìn Lâm Thiên Du, do dự một chút rồi tiến lên, đi theo cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Khi Lâm Thiên Du dừng lại, nó cũng dừng lại. Nếu đứng lâu, nó sẽ quỳ xuống chờ đợi, cho đến khi Lâm Thiên Du lại di chuyển thì mới bám theo sau, vẫn giữ khoảng cách.
Có lẽ báo đồng ý để bác sĩ mang con đi chữa vì tin tưởng vào Lâm Thiên Du, chứ không phải tin tưởng nhân viên trạm cứu hộ và bác sĩ.
Vì thế, nó đi theo Lâm Thiên Du, người duy nhất có thể nói chuyện với nó.
Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du cũng hiểu ra. Cô quỳ xuống, đưa tay về phía báo: "Cô có muốn về nhà với tôi không?"
Báo hạ mắt xuống nhìn bàn tay kia, có vẻ đang suy nghĩ, do dự một hồi lâu rồi chậm rãi giơ chân lên.
Nhưng rồi nó lại hạ chân xuống, quay đầu bỏ chạy.
Lâm Thiên Du: "???"
Có chuyện gì vậy?
Lúc nãy còn bám sát phía sau, giờ quay mặt đi là sao?
【Rõ ràng, báo không muốn về nhà với chị Lâm.】
【Báo à, mất não rồi! Bỏ lỡ cơ hội ăn uống no đủ, thịt xương nhai sẵn, đôi khi còn có đồ ăn vặt, cà phê xã giao nữa cơ đấy!】
【Phải phải, tuy tên nó có hơi kêu nhưng kỹ thuật chải lông của chị Lâm siêu tuyệt vời, hổ lớn xác nhận đấy!】
【Haha, chị Lâm bị từ chối rồi kìa. Cược xem bao giờ báo mới chịu nằm im cho vỗ về nào.】
...
"Được rồi, có vẻ báo vẫn còn việc khác phải làm." Lâm Thiên Du cùng sói đi gửi áo trước, còn báo thì nếu nó không tin tưởng nhân viên trạm cứu hộ, đợi khi nào con báo con khỏi thì mang về cho cô trước, rồi cô sẽ chuyển lại cho báo.
Con sói vẫn nhìn theo hướng báo chạy đi.
Lâm Thiên Du vẫy tay trước mặt nó: "Sói nhỏ? Chúng ta phải đi rồi đấy."
"Gừ..." Sói mới hoàn hồn, liếm nhẹ má cô rồi giơ chân trước gãi gãi bàn tay đang lơ lửng trước mặt.
Lâm Thiên Du nắm lấy nó, vuốt nhẹ bàn chân mềm mại ấy:
"Ngoan."
"Đi thôi, sau khi trả áo xong chúng ta ra bãi biển chơi nhé?" Lâm Thiên Du vuốt từ ngực lên đầu con sói, lông nó xù lên thành một đống, bung ra ở cằm, mềm xù và dễ thương. Cô không nhịn được lại xoa thêm vài cái.
Cúi xuống hôn nhẹ quả bóng lông, cô nói: "Ta hái thêm dừa, bắt vài con cua gì đó nữa."
Sói liếm mũi, ngồi im cho Lâm Thiên Du vuốt ve, đúng lúc kêu lên một tiếng: "Gừ..."
Lâm Thiên Du: "Được, quyết định thế đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận