Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 185 - Chú mèo lông xù khổng lồ chặn kín cái hang (4)




Tô Vũ Hành không phải người có lòng dạ mềm yếu, nhưng ông rất ghét nghe những lời nói vô nghĩa, không đợi cô nói gì thêm, trực tiếp quay người bỏ đi.
Cánh cửa đóng lại rầm một tiếng.
Nghe tiếng này, An Lan Thanh thân hình run lên, kéo căng vết thương lập tức cau mày.
Cô nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, nghĩ tới đâu đó không biết, vội vàng giơ tay, khó nhọc lấy điện thoại, đầu ngón tay nhúc nhích bấm vào cuộc gọi gần đây nhất.
Chờ đợi chuông reo lâu đến mức An Lan Thanh gần như tuyệt vọng, cuối cùng người bên kia cũng bắt máy.
“A lô?!” An Lan Thanh lập tức sáng mắt lên, giống như bắt được cọng rơm cuối cùng, “Là tôi đây, An Lan Thanh, anh đã nói nếu tôi có được máu của Lâm Thiên Du, anh sẽ giúp tôi bồi thường tiền phạt hợp đồng, hôm nay tôi đi tìm Lâm Thiên Du......”
“Nhưng cậu không lấy được mà?” Người đầu máy bên kia lạnh lùng nói: “Cô thậm chí không thể lại gần Lâm Thiên Du.”
Mặt An Lan Thanh tái xanh, “Anh cho tôi thêm chút thời gian nữa, anh tạm gánh tiền phạt hợp đồng cho tôi trước đi, tôi nhất định sẽ lấy được máu của Lâm Thiên Du để anh nghiên cứu, anh tin tôi mà.”
‘Tut tut tut tut....’ An Lan Thanh chưa kịp nói thêm gì làm tăng quân bài của mình, người bên kia trực tiếp cúp máy.
Cọng rơm cuối cùng biến mất, cô ta mím chặt mắt lại, che giấu sự hoàng hồn ở đáy mắt, giận dữ ném bay điện thoại.
……
Trưa trên đỉnh núi cũng chẳng nóng lắm.
Những cây lớn che chắn không ít ánh nắng, cho dù là đồng cỏ bằng phẳng bên dưới, đầu cũng được tán lá dày đặc che kín.
Lâm Thiên Du nằm trên đất, chim đại bàng đuôi đỏ cuộn tròn nằm trong lòng cô, xung quanh vây quanh đầy lông xù, giơ tay là có thể chạm tới.
Cô nhíu đôi mắt, nắm đuôi hổ nói: “Bây giờ tôi nhắm mắt lại sờ, chỉ cần cảm giác là đoán ra được ai rồi.”
【Đúng thế sao? Để tôi cũng thử xem.】
【Này, với thời tiết rừng mưa như vậy, chị dính sát nhiều động vật lông dày thế này mà không nóng sao? Hay là để tôi thay đi, tôi là người chẳng có ưu điểm gì, chỉ là có khả năng chịu nóng thôi, hồi đó vượt núi lửa là tôi đấy, tôi còn không hề đổ mồ hôi nữa là.】
【Mày thôi cái việc chịu nóng chịu lạnh đi, tao hỏi mày chịu đòn không thôi. Bọn nó vài con cùng đánh một mày đấy.】
......
Sau trận chiến đấu bạn hữu chung kẻ thù chung lúc nãy, vài chú lông xù dường như không có ý định đánh nhau nữa.
Ít nhất là bây giờ không.
Đều nằm dưới đất, ngoan ngoãn im lặng.
Lâm Thiên Du một tay bóp đuôi hổ, tay còn lại vỗ nhẹ lên lòng bàn tay mình, “Hổ lớn à, sau này đừng bắt trâu nữa nhé, nhiều quá ăn không hết đâu.”
Hổ lim dim mắt ngủ.
Lâm Thiên Du ngước đầu lên, thấy vậy nói nhỏ: “Mọi người xem này, thực ra lúc hổ lớn ngủ, nhấc mí mắt lên, bên trong có mống mắt đấy......”
Nói xong lén nhấc mí mắt lên, tuy nhiên hổ chỉ giả ngủ chứ không ngủ thiệt, theo mí mắt bị nhấc lên, tầm nhìn rơi thẳng vào mặt Lâm Thiên Du.
“......”
Cô nhẹ nhàng ho một tiếng, rồi nhẹ nhàng đặt mí mắt xuống, “Đây là vô tình, giờ mình xem thí sinh tiếp theo nào - Hoa Hoa.”
Lăn một vòng, báo hoa liếm cằm cô, có vẻ đang hỏi gọi nó là gì.
“À, thôi, có dịp lần sau sẽ cho mọi người xem.” Lâm Thiên Du ôm lấy cái đầu lông xù xoa xoa.
“Chíp...” Chim đại bàng đuôi đỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về phía bầu trời kêu nhẹ một tiếng.
“Hả?” Lâm Thiên Du cũng ngẩng đầu lên theo, “Gì thế?”
Vừa kiếm thức ăn về được, chú vẹt Amazon bay ngang qua đây, có vẻ nhận ra Lâm Thiên Du đang nằm ở giữa, nhưng thấy bao vây một vòng thú dữ vẫn không dám hạ xuống.
Cứ bay lượn quanh đó.
Lâm Thiên Du ngồi dậy, vẫy tay với vẹt, “Lại đây.”
Lại trấn an: “Đừng sợ, chúng sẽ không làm hại anh đâu.”
Chú vẹt xanh nhỏ nghiêng đầu, thận trọng tiến lại gần, cho dù đã rất gần, vẫn chưa hạ cánh trực tiếp, mà là giảm độ cao bay vòng một vòng trước, thấy mấy chú hổ lớn lười biếng và gấu đen đang ngủ say sưa thực sự không có ý định làm hại nó, lúc này mới hạ xuống tay Lâm Thiên Du.
Con rắn đen đang tự chơi với chính mình dừng lại, phát hiện thêm một con chim lạ.
“Chíp chíp!” Chú vẹt xanh run rẩy cánh bay lùi lại vài bước, tránh ra vị trí cách xa rắn một khoảng, rồi anh dũng xù lông cổ lên, sắc mắt nhìn chằm chằm chuẩn bị nhổ một cái.
Lâm Thiên Du giơ tay ấn con rắn xuống, ngăn hai đứa ra, “Rắn cũng là của tôi nuôi, không được ăn đâu.”
【Chị Lâm đã đặt rắn ở vị trí thất bại rồi.】
【Chết cười, dù sao thì rắn đen của chúng ta cũng chỉ là đồ phế vật xinh đẹp, ngoan ngoãn dễ thương không có não thôi mà.】
【Nói bậy, thành tích chiến đấu của rắn đen nói ra làm các cậu sợ chết được!】
【Tạ Dật Phi: Để tôi kể các cậu nghe câu chuyện tôi rút lui khỏi cuộc thi.】
Đánh nhau với rắn đen, kết quả có thể xảy ra với vẹt Amazon là cả hai thua cùng.
Chỉ có đại bàng đuôi đỏ mới có thể khử được nọc độc của rắn.
Chú vẹt xanh nhỏ không phải là loài chim ưa chiến đấu, nghe Lâm Thiên Du nói vậy, từ từ thu cánh lại.
“Người yêu của anh đâu?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận