Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 204 - Đêm qua, đôi mắt của sói thảo nguyên không hề nhắm lại, nó đã canh cửa suốt đêm (1)




"!!!”
Có phản ứng rồi!
Tất cả nhân viên bên ngoài phòng đều sửng sốt, miệng nở nụ cười đầy kinh ngạc và bàng hoàng.
Thì ra thực sự có hiệu quả!
Kể từ khi con sói này được đưa đến, họ đã cố gắng rất nhiều, nghĩ ra vô số cách nhưng chỉ nhận được sự gầm gừ và nhăn nhở, thậm chí ngay cả khi bị bắt buộc ăn uống, nó cũng chỉ phát ra một ít âm thanh khó chịu từ cổ họng, hoàn toàn không giống như tiếng đáp ứng gần như ngoan ngoãn này.
Nhân viên có thể cảm nhận được sự cảnh giác của con sói đối với họ. Có thể nói là nó hoàn toàn cô lập bản thân khỏi con người.
Cũng không phải là không ai từng nói chuyện với con sói như Lâm Thiên Du vậy, nhưng nó không bao giờ đáp lại.
Lâm Thiên Du đã nói chuyện lâu như vậy mà sói vẫn không có phản ứng gì. Bạch Thư Thụ vẫn nghĩ là không có hiệu quả, không ngờ con sói lại thực sự đáp lại!
Nghe thấy tiếng sói, Lâm Thiên Du cũng ngạc nhiên một chút, nhưng nó chỉ “Ồ” một tiếng rồi lại nằm xuống, hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của cô.
Lâm Thiên Du mỉm cười tiếp tục trêu nó, “Lạnh nhạt thế à?”
Đôi tai sói cụp xuống nhưng vẫn không đáp lại.
“Được thôi, tôi đi đây.” Lâm Thiên Du đẩy bát thịt về phía nó, “Nhớ ăn cơm nha, và nhớ uống sữa phía dưới nữa.”
Lần này, sói giống như đã ngủ, tai cũng không còn phản ứng gì.
Lâm Thiên Du xoay người, mở cửa phòng khử trùng rồi đi qua quy trình khử trùng một lần nữa trước khi bước ra ngoài.
Vừa rẽ vào hành lang trước tấm kính, cô thấy một nhóm nhân viên đang túm tụm, chăm chú nhìn vào bên trong.
Lâm Thiên Du giật mình, còn tưởng con sói lại làm gì đó quá khích, vội vã tiến lại gần hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có việc gì xảy ra à?”
Bách Phong lắc đầu, “Sau khi cô vào phòng khử trùng, nó đứng dậy.”
Lúc này, con sói đang đứng trước cánh cửa phòng khử trùng, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, không rõ đang nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, nó lảo đảo quay trở lại chỗ trước đó và nằm cuộn tròn, tiếp tục chăm chú nhìn vào bát thịt mà Lâm Thiên Du đưa vào.
Rồi từ từ cúi đầu xuống, cắn một miếng thịt ở rìa và nhai từ từ, nuốt một cách khó nhọc.
“Ăn, ăn cơm rồi!” Bạch Thư Thục bỗng mở to mắt, không cần các biện pháp cứng rắn, không cần truyền dinh dưỡng, con sói tự nguyện mở miệng để nhận thức ăn.
Chịu ăn có nghĩa là con sói vẫn còn ý chí sinh tồn.
Nếu không, hành vi máy móc kéo dài, tự gây thương tích cộng với việc không tự tiếp nhận thức ăn, chỉ dựa vào dịch truyền dinh dưỡng để kéo dài mạng sống là điều không thể.
Bạch Thư Thục, người phụ trách việc ăn uống của con chó sói, đôi mắt ươn ướt vì xúc động, che miệng lại, vui mừng và bất ngờ đến rơi nước mắt.
“Có tác dụng thì tốt rồi.” Bách Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn cô nhé.”
Lâm Thiên Du vẫy tay, cô tự nguyện đến giúp đỡ, không phải là phiền phức gì đâu.
Muốn ăn nhưng đã quá lâu không được tiếp nhận thức ăn, thậm chí ngay cả thịt đã qua chế biến, sói cũng ăn rất khó khăn.
Chính xác hơn là quá trình nuốt rất khó khăn.
Sau khi nuốt được một miếng thịt khá vất vả, chỉ một lúc sau nó lại ói ra.
Không động đến thịt trong bát nữa, sói quay đầu liếm vài ngụm sữa.
So với thịt, sữa là chất lỏng nên việc nuốt cũng dễ dàng hơn.
Uống được nửa bát, sói bỗng ngẩng đầu nhìn về phía tấm kính, đôi mắt xanh thẳm chăm chú vào tấm kính.
Nếu không biết đó là tấm kính một chiều, nhìn từ bên trong không thấy bên ngoài, mọi người đều có cảm giác như bị sói nhìn chằm chằm.
“Nó...”, Bách Phong hơi do dự nói: “Nó biết bên ngoài có người sao?”
Không biết có phải ảo giác không, nhưng anh cảm thấy ánh mắt của sói như đang nhìn về phía mọi người bên ngoài.
“Có thể nó cảm nhận được gì đó chăng.” Lâm Thiên Du cũng không chắc chắn lắm, giác quan của động vật luôn rất nhạy bén, đám nhân viên luôn đứng bên ngoài quan sát nó, khả năng sói cảm nhận được là rất cao.
Nhìn đồng hồ, Lâm Thiên Du nói: “Tôi về trước đây, ngày mai các anh bắt đầu ca nào, tôi qua sớm.”
“Không sao cả.” Bách Phong nói khi đi tiễn cô: “Chúng tôi không có giờ làm cố định, cô ngủ dậy thì qua luôn.”
Bạch Thư Thục đang cầm cuốn nhật ký ghi rõ những gì sói ăn, thậm chí là uống được mấy ngụm sữa, thấy Lâm Thiên Du sắp đi liền vội vàng cất đồ đạc đi theo vẫy tay nói: “Chị Lâm gặp lại ngày mai!”
“Ngày mai gặp lại.”
Chiếc xe đưa cô về núi đang đợi ở cửa.
Nơi họ xuống xe khi đến vẫn không thay đổi.
Lâm Thiên Du không lên xe ngay mà đi tìm Hàng Tư Tư trước.
Chiếc xe chở khách chỉ có một chiếc, nếu cô đi trước thì tài xế sẽ phải quay lại thêm một chuyến nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận