Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 517 - 【Trời ơi, Thỏ tôn bé bỏng của nhà ai vậy, giỏi quá đi mất!】 (2)




"Ùa... ú ú?" Thỏ tôn đang cào đá thì đột nhiên hỏi một câu.
Lâm Thiên Du sững sờ, "Không có." Lập tức che mặt xoa trán, vừa tức vừa buồn cười nói:
"Ai nói với em trên thảo nguyên có một sư tử trắng rụng lông biết nói tiếng người chứ?"
"Ùa!"
Chim sơn ca.
Là chim ca nói.
Lâm Thiên Du: "... "
Xong đời.
Chuyện này sao lại được phóng viên nhỏ trên thảo nguyên biết được.
Vậy có phải toàn bộ thảo nguyên đều biết rồi không?
Lâm Thiên Du khóc cười không nổi: “Bầy sư tử hiểu nhầm rồi, đó là giả thôi mà.”
Có lẽ sư tử trắng không bao giờ cùng bầy với những con sư tử khác, nên khi xuất hiện một người lạ là Lâm Thiên Du ở bên cạnh sư tử trắng, lại có thể giao tiếp với bầy sư tử mà không hề bị cản trở gì.
Rất hợp lý khi cho rằng Lâm Thiên Du thuộc về phe của sư tử trắng.
Ngựa vằn là ngựa vằn, chó sói thảo nguyên là chó sói thảo nguyên, báo hoa mai là báo hoa mai, còn Lâm Thiên Du là sư tử trắng.
Rất hợp lý.
Lâm Thiên Du quay đầu lại nhìn, bầy sư tử đã không còn ở đó nữa, lần sau gặp chúng cô nhất định phải túm cổ chúng lên, giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi mới thả chúng đi!
Trong phòng livestream là một mảng “Haha” “Chị Lâm bị hại danh tiếng” xen lẫn vô số bình luận đùa cợt, còn có một tin nhắn của nhân viên trạm cứu hộ.
Bùi Chiêu: 【Thủ tục xuất viện của báo con đã xong xuôi rồi, bây giờ tôi chở nó qua cho cô nhé?】
Lâm Thiên Du bỗng mở to mắt, “Được, bây giờ tôi quay về.”
Cô quay trở lại, lúc đó Bùi Chiêu cũng sắp lái xe tới rồi.
Nói rồi, lúc thỏ tôn say mê dọn đá, Lâm Thiên Du lại xoa nó một cái, “Chị đi đây.”
“Rừ!” Thỏ tôn vẫy vẫy đuôi, đã xếp đá thành một đống rồi.
……
Báo con ở trạm cứu hộ lâu như vậy, mùi quen thuộc trên người nó chắc cũng đã phai nhạt đi phần lớn.
Báo không nuôi con non của báo khác, ngoài tự nhiên, những báo con từng bị con người chạm vào, báo mẹ sẽ không quay lại tìm nữa, không ngửi thấy mùi quen thuộc, báo sẽ vứt bỏ báo con luôn.
Lâm Thiên Du suy nghĩ: “Có nên lấy da Đậu Đậu nằm qua bọc cho báo con không?”
Trước tiên có chút mùi quen thuộc, Đậu Đậu có thể chấp nhận báo con rồi sau đó tiếp xúc.
Nghĩ thế, tốc độ quay về của cô cũng nhanh hơn rất nhiều.
Rất nhiều người đều lo lắng cho báo con đang ở trạm cứu hộ.
Bị thương nặng lại ở phòng vô trùng, cho dù Bùi Chiêu nói không có vấn đề gì lớn, mọi người vẫn không khỏi lo lắng.
Giờ nói đón về, khán giả trực tiếp cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi về rồi đây!”
Lúc Lâm Thiên Du chạy về, đội mũ rơm vào, xe của trạm cứu hộ vẫn chưa tới.
Các tấm ván trong sân bị đẩy lên trên, rung lắc lung tung.
“Bên ngoài vẫn còn mưa.”
Lâm Thiên Du chỉnh lại các tấm ván, dễ bị cảm nếu ướt mưa, động vật hoang dã cũng hiếm khi ra ngoài săn mồi trong mưa, trừ khi thực sự không có gì ăn.
Ngày mưa được coi là ngày nghỉ của động vật.
Nhưng các bé trong sân vẫn đầy năng lượng, chạy qua chạy lại trong sân.
“Có vẻ thực sự cần xây thêm một chỗ trú mưa lớn hơn.” Như vậy sẽ tăng phạm vi hoạt động cho các bé, không cần leo trên đầu đẩy ván chơi nữa.
Chó sói thảo nguyên đẩy cửa ra, “Ú...”
“Ừ, ú a.” Lâm Thiên Du mở cửa ra, khoảng cách từ cửa đến sân cho các bé chạy loanh quanh chơi đùa.
Hai báo con chạy đi chơi với các bé chó sói thảo nguyên, báo đứng dậy lắc lông, vừa mới nhô đầu ra khỏi mép ván, chưa kịp nhảy lên, Lâm Thiên Du đã nhanh tay đặt lên đầu nó, “Đậu Đậu, hôm nay không đi săn, chờ mưa tạnh rồi đi.”
“Mà... báo con sắp được về rồi.” Lâm Thiên Du ngồi ở cửa, lúc dựng chỗ trú mưa cũng không làm ngưỡng cửa, nên cô xếp da ngồi xuống, “Cô còn nhớ nó chứ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô đưa tôi con báo bị thương đó.”
Báo phân biệt bé có phải của mình hay không dựa vào mùi quen thuộc.
Nhưng không ai nói với nó điều đó, Lâm Thiên Du cố gắng kể lại cho Đậu Đậu nghe chuyện đã xảy ra, báo thông minh có thể vẫn còn nhớ chăng.
Quả thật, Lâm Thiên Du nói xong, Đậu Đậu thấp giọng kêu lên một tiếng “Rừ!”.
Tiếng nhỏ xíu nghe giống như “Meo rừ!”.
Lâm Thiên Du cười khẽ: “Cô còn nhớ thì tốt quá. Một chút nữa cho dù mùi không quen, cũng đừng gầm gừ nhé.”
Cô nâng đầu báo trong hai tay, ngón tay trỏ ấn lên, để lộ hàm răng hai bên, “Giống như thế này này!”
Báo nháy mắt, “Khè——”
“ Đúng rồi.” Lâm Thiên Du đưa tay che miệng báo lại, “Không được đâu nha.”
Khi Bùi Chiêu đến, vẫn dừng ở vị trí cố định như lần trước khi đón sói Tasmania, sau đó gửi tin nhắn trong phòng livestream.
Tin mới sẽ tự động hiện lên, tài khoản nhân viên trạm cứu hộ đặc biệt, tin nhắn còn được ghim lên trên luôn, tiện hơn nhiều so với phải mở ra xem.
“Tôi ra ngoài đón trước đây.”
Lâm Thiên Du vỗ vỗ báo rồi đứng lên ra ngoài đón báo con.
Có vẻ mưa nhẹ hơn so với lúc nãy.
Bùi Chiêu mặc áo mưa, mở cửa sau xe ra, “Này, cô cứ bế vào luôn đi.”
Trong lồng, báo con tò mò quan sát xung quanh, vuốt giật cửa làm động tí tách om sòm.
Chú ý thấy cửa mở ra, lập tức rút vuốt vào, cuộn tròn nằm giữa lồng, cẩn thận quan sát con người bên ngoài.
Ở trạm cứu hộ thời gian này, báo con đã tiếp xúc không ít người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận