Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 680 - Tưởng Tiểu Dính ở tầng 1, không ngờ nó lại ở tầng bầu khí quyển




Sói Bắc Cực chậm rãi nhắm mắt lại, đi từng bước rồi đột ngột lao tới, "Gầm!!!"
[Haha, sao con sói Bắc Cực này trông thông minh hơn cả sói Klee Kai nhỉ.]
[Ánh mắt này, tôi không tin nó không có máu chó săn Alaska.]
[Chết cười, những con sói khác chạy được cả dặm, nó mới bắt đầu lăn bánh.]
Lâm Thiên Du vỗ vào găng tay, lúc nãy nắm tuyết ném đi, lòng bàn tay và khớp ngón tay đầy băng giá, làm cứng cả găng tay.
Cô gõ đi một phần băng, phần còn lại để về lều sưởi ấm.
Lâm Thiên Du dựa vào lều băng, bế Báo Tuyết nhỏ lên bụng sưởi tay, không thấy bầy sói đi lượm đĩa bay quay lại, cô nghi ngờ: "Sao sói Bắc Cực chạy đâu rồi?"
Nhặt cái đĩa bay mà chạy xa thế à?
Cô không ném mạnh lắm, nhưng bây giờ vì cây cối che khuất tầm nhìn xa nên cũng không biết đĩa bay rơi đâu.
"Hay là chúng đánh nhau rồi?" Lâm Thiên Du xoa cổ Báo Tuyết, trước đó chỉ một viên tuyết đã khiến chúng đánh lộn cả lên, giờ một cái đĩa bay, cắn không buông cũng có thể xảy ra.
Lâm Thiên Du nghĩ một lúc: "Vẫn nên làm thêm vài cái đĩa bay."
Đang suy nghĩ, bầy sói chạy ra xa tìm đĩa bay nhanh chóng quay lại, lông trên người phất phơ bay trong gió do chạy nhanh gây ra.
Sói đầu đàn cắn chặt đĩa bay, trước khi đến gần Lâm Thiên Du đã giảm tốc độ, đoạn cuối là đi chậm rãi, "Au!"
Nó cúi đầu đặt đĩa bay vào tay Lâm Thiên Du.
"Giỏi lắm." Lâm Thiên Du nhận lấy đĩa bay, xoa đầu Sói đầu đàn.
Sói đầu đàn không quen tiếp xúc vô thức lùi lại, Lâm Thiên Du vươn tay qua sau gáy nó, kéo nó vào lòng, "Định chạy đi đâu."
"Ừm..."
Lâm Thiên Du xoa Sói Bắc Cực, mí mắt tựa vào má nó cọ cọ, "Bạn cùng đàn của cậu đâu rồi? Sao chỉ có mình cậu quay lại?"
Thân trên Sói bị Lâm Thiên Du đè xuống, nó nhìn thẳng phía trước, bị cọ má mất thăng bằng nhưng vẫn nhìn chằm chằm, đáp thấp: "Au."
Nhặt.
Lâm Thiên Du dừng lại, đặt tay lên má kia của Sói, ôm nó quay đầu lại, "Nhặt? Nhặt cái gì?"
"Au au!"
Sói đầu đàn chưa kịp trả lời, tiếng sói gào đã vang lên.
Lâm Thiên Du ngẩng đầu, thấy sói chạy đầu nhất đang chạy hết tốc lực.
Lúc nhìn thấy cô, con sói bị thương dường như nghĩ đến điều gì, giơ chân trước băng bó lên, cúi đầu điều chỉnh khúc cây nó cắn trong miệng.
Sói phía sau cũng cắn một khúc cây, lớn hơn nhiều, giống như một nhánh cây đầy đủ, còn vài chiếc lá và cành nhỏ. Sói cắn đầu nhánh, phần có lá kéo lê trên đất.
Tiểu Dính đi muộn nhất nên về cũng chậm nhất.
Nhưng khi thấy khúc cây Tiểu Dính cắm trong miệng, cây bị gẫy ngang thân, Lâm Thiên Du sững sờ một lúc, từ từ nhướn mày: "Đây là...?"
Mấy con sói Bắc Cực không hề hay biết sự ngỡ ngàng của Lâm Thiên Du, vui vẻ cắn chiến lợi phẩm của mình chạy tới trước mặt cô.
"Au au!" Tiểu Dính nhả cây, thân cây rơi xuống đất 'bịch' một tiếng.
Đối diện với ánh mắt kiên định của sói Bắc Cực, Lâm Thiên Du đành vô lực xoa trán, "Các cậu chắc chắn, cái tôi ném ra là những thứ này à?"
"Au!"
"Ừm!"
"A... Au au?"
Tiểu Dính gọi với giọng quả quyết nhất.
Lâm Thiên Du: "..."
Chính cậu mang về cái kỳ quặc nhất đấy.
[Này bọn nhỏ, chúng không thích cái đĩa bay, tự đi kiếm nguyên liệu làm đĩa bay mới đấy.]
[Tưởng Tiểu Dính ở tầng 1, không ngờ nó lại ở tầng bầu khí quyển.]
[Trí thông minh Tiểu Dính phức tạp hơn nhiều so với nhìn bề ngoài.]
...
Lâm Thiên Du cười nhận lấy gỗ mọi người mang về, "Cảm ơn các cậu, củi nhà cũng hết rồi, vừa lúc dùng được."
Có thể sói Bắc Cực không hiểu đĩa bay là gì, nhưng chúng thấy cô dùng gỗ để làm đĩa bay, nên khi chạy ra ngoài, không cắn được đĩa bay thì quay lại lấy 'gỗ'.
Lâm Thiên Du thả Sói đầu đàn đang nằm trong lòng ra, lắc lắc cái đĩa bay, "Chúng ta tiếp tục chơi đĩa bay nhé. Nhớ cắn cái này."
Cô uốn ngón tay, gõ gõ lên đĩa bay, còn cố ý lắc trước mặt từng con sói, đảm bảo chúng biết đó là cái gì, "Nhớ chưa?"
"Au!"
Lâm Thiên Du giơ tay lên: "Sẵn sàng!"
"Au au!!!"
Lần này, 5 con sói Bắc Cực đồng loạt quay người, bước đi đều nhau về hướng đĩa bay bay đi.
Cáo Bắc Cực và Báo Tuyết nhỏ cũng cùng đuổi theo, có vẻ khá thích trò chơi này.
Đồng thời, trước mặt Lâm Thiên Du có bóng dáng lao nhanh.
Tìm đĩa bay, với tốc độ lúc nãy thì trong chốc lát sói Bắc Cực sẽ không quay lại.
Lâm Thiên Du cầm khúc cây Tiểu Dính mang về, so sánh kích thước rồi chặt thành vài đoạn, dùng rìu mài nhẵn.
"Kéc!" Tiếng chim kêu vang thu hút sự chú ý của cô.
Lâm Thiên Du vừa ngẩng đầu, đã thấy Cú Bắc Cực bay trên trời điều chỉnh đơn giản tư thế bay.
Giang rộng cánh, trượt ngang qua tán cây, khi đĩa bay còn ở khá xa mặt đất, nó đã nhanh hơn sói Bắc Cực một bước, móng vuốt chắc chắn nắm lấy đĩa bay.
"... "
Sói đầu đàn chạy đầu thấy đĩa biến mất liền dừng lại, không đuổi nữa, nhưng phía sau những con sói đuổi theo không kịp phanh gấp, ầm ầm tông thành một đống.
"Au au!"
"A - Au?!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận