Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 437 - Sư tử...sư tử trắng? (1)




Không khí lúc này hơi ngượng ngùng.
Lâm Thiên Du ráng chịu đựng, khóe miệng vài lần nhếch lên nhưng cuối cùng bất đắc dĩ đưa tay lên trán, kìm nén vai run bần bật, cúi đầu hỏi: "Còn ổn chứ?"
Rùa biển rõ ràng đã trải qua nhiều chuyện, bình tĩnh lạ thường, và ngay khi nhận ra không đúng, nó quyết định rút đầu vào mai, xoay tròn một hồi mà không hề bị ảnh hưởng gì, chờ yên ổn mới từ từ thò đầu ra.
Giơ chân trước lên, vỗ vỗ tay Lâm Thiên Du để an ủi, rồi tiếp tục từng bước chậm rãi trên cát về phía biển.
"Ú ù!"
Cá voi liên tục lặn ngụp, cố gắng nhảy khỏi mặt nước để chào Lâm Thiên Du.
Do trọng lượng của cá voi không nhẹ, nên mỗi lần rơi xuống, sóng nước tạo ra rất lớn, có thể thấy vết nước lan dần từ bãi biển.
"Dạo này thế nào Đại Bạch?" Lâm Thiên Du vẫy tay về phía Đại Bạch, đồng thời giơ tay chặn rùa biển, "Hay là ở trên bờ một lát? Ăn gì đó rồi hãy đi nhé".
Ngay trước mặt là đại dương, cũng không lo rùa bị mất nước.
Lâm Thiên Du lấy quả nấm ra từ túi hông ba lô, "Muốn thử quả rừng không? Rất ngon đấy".
Rùa biển ăn khá đa dạng, ghi nhận nhiều là sinh vật biển, như rong biển, tảo biển, mực... có vài con còn ăn cả sứa nữa.
Rùa đang tiến về phía đại dương bị các loại quả che tầm nhìn, nó ngẩng đầu lên.
Ở khoảng cách này, rùa chỉ cần há mồm là cắn trúng.
Thấy nó có vẻ hứng thú, Lâm Thiên Du tiếp tục giơ lên như thế.
Bên cạnh Truy Phong đang nhai sồn sột nấm lim xù, trong ba lô của nó một bên chứa đầy loại quả này, muốn ăn chỉ cần nhảy nhót làm rớt chúng ra là được.
Tai chỉ nghe thấy tiếng nhai nấm lim xù và sóng biển vỗ bờ.
Lâm Thiên Du vẫn giơ như vậy, dù sao rùa cũng chưa có động tác gì, có vẻ đang suy nghĩ có nên ăn hay không, có ăn được không.
Nếu nó thấy cản đường thì chỉ cần rẽ qua bên cạnh là tránh được rồi, chắc không phải lý do đó.
Giơ lâu đến nỗi Lâm Thiên Du nghĩ rùa không thích nấm lim xù thì bỗng nhiên nó há mồm, cắn một cái mạnh vào quả.
Rùa không có răng nhưng miệng chúng đầy gai nhọn, mỏ cũng rất sắc có thể nghiền vỡ cua.
Sau lần thử đầu tiên, rùa tiếp tục ăn ngon lành.
Thấy nó thích, Lâm Thiên Du lại đưa thêm hai quả nữa.
Sợ quả rơi xuống cát, cô còn đặt lá chuối làm đệm dưới cổ rùa.
Rùa gật gật đầu với Lâm Thiên Du rồi hướng ra biển, tiếp tục ăn.
【Haha, cảnh này cứ nhìn cứ buồn cười】.
【Rùa biển: Đứa nhỏ này được đấy, khá thông minh】.
【Chết cười luôn, xét về kích thước thì con rùa này cũng khá già rồi, gọi ông cụ cũng đúng mà】.
Con sói thảo nguyên cắn con mồi, chạy chậm hơn Truy Phong một chút.
Lâm Thiên Du sắp xếp lá chuối xong, quay người đi nhận xác ngựa vằn từ Sói nhỏ, "Cực khổ rồi Sói nhỏ à. Đưa đây, phần còn lại để tôi lo".
"Ú ù". Con sói thảo nguyên ngẩng đầu, đưa phần xác trên miệng cho cô.
Lâm Thiên Du cầm xác ngựa vằn đứng cạnh biển, nghiêng người la to: "Đại Bạch! Tôi ném xuống đấy, anh cẩn thận đừng để trúng nghe chưa!".
Lần này ném cả con, không dám để Đại Bạch há mồm đỡ.
Thịt nhỏ bay vào thì bay vào, cũng không đau, con ngựa vằn to nguyên vẹn rơi xuống, chưa nói cá voi, ngay cả cá nhà táng cũng bị ném choáng mất.
"Tôi ném đấy nhé! Anh cẩn thận!"
Ban đầu Lâm Thiên Du định đi bên phải ném, nhưng cô đi chậm, khi qua bên này thì cá voi đã bơi tới chờ sẵn rồi.
Thôi thì để Đại Bạch tránh né dưới nước vậy.
"Ú ù!"
Cá voi vươn nửa người trên khỏi mặt nước rên một tiếng, tránh sang bên cạnh.
Lâm Thiên Du vung xác ngựa vằn lên, khi đạt độ cao nhất thì thả tay, xác ngựa vằn bay thẳng xuống biển.
Rơi xuống, nó lập tức bị cá voi cắn lấy.
Lâm Thiên Du chỉ thấy sóng nước vỗ về, đoán Đại Bạch đang ăn dưới đó, dù sao con to thế này, ngửa đầu lên ăn rất bất tiện.
Rửa tay nhanh bằng nước biển rồi lắc lắc, với nhiệt độ hiện tại không cần lau, chắc một lát tự khô thôi.
Lâm Thiên Du ngồi cẩn thận tránh sóng đánh, dựa lưng vào con sói thảo nguyên.
Cô với tay vuốt ve Sói nhỏ, "Tối nay qua trạm cứu hộ, Sói nhỏ ở nhà nghỉ sớm nhé?"
"Ú ú..."
"Muốn cùng đi à, được thôi". Lâm Thiên Du nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ về muộn, bắt Sói nhỏ cùng đi lại về cũng mệt, thà để nó ở nhà ngủ ngon còn hơn.
Nhưng Sói nhỏ muốn đi cùng thì cô nhất định sẽ đem theo bên người.
Không lâu sau cá voi nổi lên, lúc này không còn thấy dấu vết gì của ngựa vằn nữa, chắc là đã ăn xong.
"Ú ù!"
Ăn no cá voi quay vòng dưới nước.
"Hôm nay anh cứ ở đây thôi à?" Lâm Thiên Du bóp bóp các nếp gấp trên chân Sói nhỏ, hỏi to "Thật sự không tìm bầy à?"
Cứ một mình ở đây thật đáng thương, mặc dù Đại Bạch có lẽ không nghĩ vậy.
"Ú...ù..." Giọng Đại Bạch nghe hơi do dự, rõ ràng không muốn tìm bầy, đề cập đến vấn đề này, tốc độ nó xoay tròn đều chậm lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận