Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 588 - Gấu Bắc Cực tấn công! (2)




Ở rừng mưa gần nửa tháng, lần này đi đảo Bắc Cực phải lên đường sớm, để thích nghi môi trường.
Thử thách hoang dã và tự sát là khác nhau, đạo diễn muốn kiểu thứ nhất, có tính kịch tính và bất ngờ, chứ không phải lên hot search vì thiếu vài thành viên trong đoàn khách mời.
Vì vậy, dù có thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm, với tư cách chịu trách nhiệm với khách mời, Tô Vũ Hành vẫn yêu cầu khách mời lên đảo sớm để thích nghi.
"Anh Phong không cùng tôi đi à?"
Đứng ở sân bay, cho đến lúc sắp lên máy bay, vẫn không thấy bóng dáng Phong Tĩnh Dã.
Bách Phong lắc đầu, "Chủ tịch Phong vẫn đang ở bệnh viện."
Lâm Thiên Du sững lại, "Anh ấy bị bệnh à?"
Thời gian này, cô và Phong Tĩnh Dã liên lạc qua tin nhắn, tin nhắn không bị gián đoạn, chỉ là không gặp mặt, Phong Tĩnh Dã cũng không hề đề cập tới tình trạng sức khỏe của mình.
Bách Phong: "Không phải, chỉ bị thương nhẹ thôi."
Lâm Thiên Du nghĩ một chút, với vị thế của Phong Tĩnh Dã, việc gây chú ý và bị người khác ganh ghét dường như là chuyện thường, có kẻ muốn hại anh ấy cũng không lạ.
Ngay sau đó, Bách Phong nói tiếp: "Vào viện từ lâu rồi, lần trước không phải có thử xem, khi chủ tịch Phong và cô cùng lúc hoặc trước sau nhau không lâu lên đảo, hổ sẽ chọn ai, lúc đó hổ đi tìm cô, rồi lợi dụng lúc cô ngủ, nó lẻn đi đánh nhau với chủ tịch Phong ban đêm."
Bách Phong là nhân chứng trực tiếp của trận chiến, đành nói: "Rồi thì vào viện."
Sức mạnh của người và hổ vẫn có sự chênh lệch lớn, huống hồ đây còn là phân loài to lớn hiếm có.
May mắn là Đại Quýt luôn giữ quan điểm đánh nhưng không giết chết thì còn đánh được lần sau, nên dù đánh thì đánh nhưng không ra tay sát thương.
Nhưng mà, một cái vỗ vào lưng cũng làm người thép không chịu nổi.
May phòng nhỏ, hổ bị hạn chế di chuyển rất nhiều, nếu không, ở chương trình thực tế kỳ 3, Phong Tĩnh Dã sẽ phải vắng mặt.
Lâm Thiên Du: "..."
Nhớ lại hôm sau, những động vật lông lá khác đi săn, Đại Quýt vẫn ở nhà ngủ thêm.
Ra là nó đi làm chuyện lớn ban đêm.
【Ôi trời... Sao lại không tính là nhớ nhung chứ?】
【Anh là người mà em thức đêm không ngủ, xa cả nghìn dặm cũng phải tới đánh đấy, em xinh đẹp như vậy, nước mắt còn nhịn không nổi nữa.】
【Xinh đẹp thế mà không sợ chết à?!】
【Em luôn cảm động vì sự hướng về lẫn nhau giữa đảo chủ và Đại Quýt. Lúc nào Cục Cưng cũng hướng về lẫn nhau như vậy nhỉ, haha.】
Vì lên máy bay rồi nên sẽ không livestream được cho tới khi bắt đầu chính thức chương trình kỳ sau.
Nên hôm nay cô mở live nháy mắt, thoáng thấy bình luận thảo luận, không nhịn được mà nhếch mép cười, tội nghiệp quá... cũng buồn cười lắm.
Nói chuyện thì cũng đến lúc lên máy bay, Bách Phong nói: "Chúc cô bay an toàn."
Lâm Thiên Du gật đầu, "Ừ, gặp lại sau."
Ngồi một mình trên máy bay riêng cũng khá trống vắng và buồn tẻ.
Lâm Thiên Du ngồi cạnh cửa sổ, thắt dây an toàn.
Phong Tĩnh Dã bị thương chưa khỏi nên chắc chắn sẽ lên đảo trễ hơn.
Nhưng không sao, họ lên trước là để quen dần môi trường đảo và học cách sinh tồn trong điều kiện khắc nghiệt ở Bắc Cực.
Là chủ đảo, Phong Tĩnh Dã chắc chắn rất rành về hòn đảo này, dành thời gian nghỉ ngơi ở bệnh viện cũng tốt.
Lâm Thiên Du mở hành lý dưới chân ra, lấy áo lông vịt cực ấm ra trước, rồi thay hết áo sơ mi mỏng trên người bằng áo ấm.
Trên đảo Bắc Cực, chỉ dựa vào nhiệt huyết chắc chắn không đi được bao xa, vài bước là có thể bị gió biến thành tượng băng.
Những bộ đồ này cũng do Phong Tĩnh Dã chọn giúp cô.
Đảo Rừng mưa quá nóng, nên cô kéo một vali hành lý, thuận tiện để thay đồ.
Khi xuống máy bay, Lâm Thiên Du cố ý quấn áo lông vịt mặc kính bảo hộ và giày bông cực dày, cửa cabin mở ra, gió lạnh ùa vào mặt.
Chênh lệch nhiệt độ giữa đảo Rừng mưa và đảo Bắc Cực thật sự cực đoan.
"Khụ khụ!" Lâm Thiên Du bị khí lạnh làm ho hai tiếng.
Tô Vũ Hành ở dưới kéo một tấm băng rôn, so với trên đảo Rừng mưa thì lần này đạo diễn bị lạnh đến nỗi tay cũng không vẫy nổi, thấy Lâm Thiên Du xuống, há miệng, cảm thấy cả lưỡi cũng bị đóng băng.
Nhân viên phục vụ cầm hành lý của Lâm Thiên Du đi gửi phòng.
Lâm Thiên Du siết chặt áo, chào đạo diễn: "Lâu rồi không gặp."
Tô Vũ Hành hít hít mũi, "Lâu... lâu rồi không gặp."
"Hắt xì!" Hàng Tư Tư lảo đảo, "Chị Thiên Du mau vào trong đi, đừng để cảm lạnh bây giờ."
Lâm Thiên Du thấy cô ấy cứ xoa tay liên tục, "Em ổn chứ?"
Hàng Tư Tư nói không sao: "Nhỏ thôi mà, em còn chịu được, em đã uống thuốc rồi."
Tuyết rơi dày đặc, sân bay có nhân viên dọn tuyết hàng ngày, máy bay cũng bắt đầu rơi tuyết.
Lâm Thiên Du sắp theo họ vào trong thì chú ý tới góc có vật gì đó đang cử động.
Màu trắng, không biết có phải tuyết bay không, đeo kính bảo hộ nên tầm nhìn hơi bị ảnh hưởng.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên, tuyết giống như có sự sống lao thẳng đến Lâm Thiên Du.
Nhìn kỹ mới thấy đó là gấu Bắc Cực đầy tuyết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận