Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 607 - Khó ăn đến mức lăn lộn luôn sao? (3)




Có thể món ăn nhiều gia vị quá khó ăn với hải cẩu.
Cáo tuyết cắn thịt hải cẩu, đầu cũng không ngẩng lên.
Đối với Cáo tuyết Bắc Cực, thức dậy đã có thức ăn sẵn, điều đó như mơ với chúng, được no bụng rồi ngủ là tốt rồi.
Lâm Thiên Du múc một bát canh thịt: “Thêm chút hành lá và rau mùi nữa là hoàn hảo."
Có cơm, thịt, chỉ thiếu rau xanh, nấu thêm viên, nấm thì có thể ăn lẩu thịt bò.
Thời tiết lạnh như này, rất thích hợp để ăn mấy món nước nóng hổi, ăn mà cả bát cũng nóng, còn có thể sưởi tay.
Uống hết một nồi canh thịt, Lâm Thiên Du đã ra mồ hôi.
Lâm Thiên Du nắm một nắm tuyết bỏ vào nồi, không cần rửa nước, chỉ cần lau hai lần trong nồi là sạch sẽ.
"Sao dậy sớm vậy?" Phong Tĩnh Dã bước vào khu vực căn cứ, cả căn cứ bây giờ chỉ có một mình Lâm Thiên Du ở ngoài, các lều khách mời khác đóng kín mít, rõ ràng vẫn đang ngủ.
Lâm Thiên Du mỉm cười nói: "Thức dậy sớm để xây chỗ trú ẩn. Anh còn dậy sớm hơn tôi đấy, chẳng lẽ ra ngoài từ lúc trời chưa sáng à?"
Phong Tĩnh Dã tiến lên: "Phải thức sớm, nếu không gấu Bắc Cực thức dậy sẽ chặn tôi mất."
Lâm Thiên Du nhướn mày, thầm nghĩ Phong Tĩnh Dã đoán đúng rồi đấy, trước khi đi săn nếu gặp anh, có vẻ phải đấu với anh một trận mới ra ngoài săn được.
"Này, cái này cho cô." Phong Tĩnh Dã xách một bó cá, các loại kích cỡ khác nhau, xâu chung một sợi dây, anh đưa cho cô con lớn nhất. "Coi như cảm ơn cô đã báo tin tối qua."
Nếu không, có thể khi anh về vén màn ra thì bên trong nhảy ra một con gấu Bắc Cực.
Bình luận phòng anh đều nói, không biết Lâm Thiên Du đã dụ con gấu chặn cửa về như thế nào, tất nhiên không thể để cô vất vả như vậy mà không được gì.
Lâm Thiên Du không nhận, mà nói: "Khỏi cần, anh giữ lại ăn đi. Tôi vừa ăn xong bữa sáng rồi."
"Vậy cô cất đi ăn trưa." Phong Tĩnh Dã treo cá ở một góc lều: “Để đây nhé."
"À..." Lâm Thiên Du còn định nói gì đó thì hải cẩu cắn cái đuôi cá.
Dừng một chút, cô nói: "Cảm ơn."
Phong Tĩnh Dã cười nói: "Không cần khách sáo."
【Ừm... Một người rất thu hút động vật, một người khiến động vật ghét bỏ, hai người này bù trừ cho nhau đấy.】
【Mỗi lần tôi buồn vì bản thân không thu hút được động vật, tôi lại mở lại các video cũ của anh chủ đảo, anh ấy còn như vậy rồi, tôi còn gì để buồn nữa chứ.】
【Nhưng anh chủ đảo giàu sang đẹp trai có đảo mà, dù các bạn lông xù không thích anh ấy, nhưng chúng cũng sống trên đảo của anh ấy, nói tóm lại cũng là của anh ấy mà.】
【Trời, buồn hơn rồi.】
【Có cơ hội nhốt gấu Bắc Cực với hổ trắng và sư tử trong một chuồng, rồi thả anh chủ đảo vào để dàn xếp. Chương trình này cho an bài vở này đi, tôi thích lắm.】
...
Lâm Thiên Du vốn định ra ngoài bắt cá, không thể để hải cẩu đói bụng được.
Nhưng có con cá của Phong Tĩnh Dã, hôm nay cô cũng không cần ra ngoài gấp.
Lâm Thiên Du đào xe gỗ bị tuyết lấp: “Em cứ ăn đi, chị ra ngoài tiếp tục xây tiếp."
Xây lều băng cũng là công việc nặng nhọc.
Cáo tuyết cắn miếng thịt vừa xé ra, nhìn theo hướng Lâm Thiên Du, không chút do dự ném miếng thịt trong miệng xuống, nhảy qua xác hải cẩu, theo sau cô.
"Ăn no chưa?" Lâm Thiên Du sờ bụng Cáo tuyết, qua găng tay không cảm nhận được gì.
Nhưng phần thịt hải cẩu kia cũng không giảm nhiều.
Lâm Thiên Du xoa đầu Cáo tuyết, bế nó lên, đi về phía trước lều, đặt xuống cạnh đống lửa: "Em ăn cơm trước đi, chị ra chỗ hôm qua chúng ta đã đến, sẽ quay lại ngay thôi."
Nói rồi cô còn kéo khóa mở lều ra: “Ăn no rồi muốn ngủ thì vào trong ngủ nhé."
"E ét!"
Đuôi Cáo tuyết quẹt qua cổ tay Lâm Thiên Du, cô nhanh tay túm lấy đuôi lông xù, dùng đuôi ve ve mũi Cáo tuyết: “Ngoan nào."
Sắp xếp ổn thỏa cho hai con ở nhà, Lâm Thiên Du kéo theo xe gỗ bước ra ngoài.
...
Chỗ đào gạch tuyết hôm qua, tuyết vẫn có sự chênh lệch rõ rệt giữa cao thấp.
Một đêm gió tuyết không đủ lấp đầy những hố sâu do đào bới.
Tuy nhiên, phần thấp hơn xuất hiện những vệt đỏ lẫn lộn: “Có vẻ như máu."
Lâm Thiên Du đặt xe gỗ xuống, đi tới quan sát kỹ, quả thực là máu, nhưng rất ít, nhìn kỹ còn có vài dấu chân: “Có lẽ động vật nào đó tới đây săn mồi."
Dấu chân bị tuyết phủ lấp, chỉ là chưa kín hoàn toàn, vẫn thoáng thấy đường viền, không nhận ra là loài gì.
"Có vẻ động vật nhỏ ở đây khá nhiều." Lâm Thiên Du lấy rìu từ ba lô, bắt đầu khắc tuyết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận