Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 481 - Có phải sẽ dạy Thỏ tôn cách dùng đá ném kền kền không? (1)




"Anh nói là... lúc nó bò từ dưới sông lên thì đã là từng mảnh như này rồi ư?"
Đầu ngón tay Lâm Thiên Du xoa xoa cằm, trầm ngâm nhìn xuống cá sấu trước mặt...
Đám lông xù cũng chẳng có phản ứng gì gọi là ngượng ngùng, sư tử trắng ngồi bên bờ sông, đuôi quấn trước người.
【Tôi làm chứng, nó lên một cách từ từ thôi.】
【Tệ thật... Khả năng chiến đấu của cá sấu này trông bình thường quá, tôi còn tưởng sẽ có trận chiến kinh hoàng nào đó chứ, thế này nhìn mà tôi cũng đánh lại được.】
【Bình tĩnh nào, vẫn đừng nghĩ thử thách với cá sấu là đùa đấy, đòn quật chết người của cá sấu không phải trò đùa, có thể quật tay của anh luôn, và có thể kéo anh xuống nước chết đuối.】
【Đúng đúng. Bị cá sấu nhắm rất nguy hiểm đấy, không thể vì chị Lâm không sao mà xem nhẹ sự hung tàn của cá sấu. Giả sử người bị nhắm là Hàng Tư Tư, cô ấy đã bỏ cuộc rồi.】
【Hàng Tư Tư: ??? Hại người thật đấy.】
Từ những thứ còn lại, có thể phân biệt được đây là cá sấu Nin.
Lâm Thiên Du mơ hồ nhớ rằng liệu cá sấu có thể ăn được hay không thì có một bộ quy tắc đầy đủ, và yêu cầu các cửa hàng kinh doanh thịt cá sấu phải có "Giấy phép kinh doanh đặc biệt" do Cục Thủy sản - Hải cảng Quản lý cấp mới được.
Tuy nhiên, bây giờ Lâm Thiên Du nhìn những sói con đang gặm thịt cá sấu, những sinh vật lông xù ăn không sao đâu.
Hơn nữa, sư tử trong điều kiện thiếu thức ăn cũng sẽ săn cá sấu, lũ cá sấu rình mồi dưới nước cắn các con sư tử khi uống nước, thường cũng khiến sư tử đau đầu lắm.
Lâm Thiên Du đỡ cằm một tay, thịt cá sấu chứa nhiều protein, còn bổ khí huyết tiêu trừ hàn tản huyết, các bé ăn nhiều cũng tốt.
Dù sao cũng là con mồi của những sinh vật lông xù bắt được, cứ để chúng tự xử lý.
Lâm Thiên Du quay đầu nhìn sư tử trắng đã xoay người rời đi, giơ tay giữ lấy đuôi nó, nhưng không trực tiếp nắm lấy, chỉ chạm vào một chút, thu hút sự chú ý của sư tử trắng.
Khi sư tử trắng quay đầu lại, cô nhướn mày cười, "Sao mới đến đã đi luôn vậy?"
Đuôi của sư tử trắng có vẻ không quen bị chạm vào, lơ đãng quất một cái, nhưng không tránh né.
Lâm Thiên Du vòng ra phía trước ngồi xổm xuống, "Ở lại chơi một chút nhé? Hoặc, cũng nếm thử thịt cá sấu?"
Nhìn vết hằn trên thịt cá sấu, sư tử trắng cũng có tham gia vào.
Đường phía trước bị chặn lại, sư tử trắng im lặng giơ bàn chân lên, muốn lách sang bên cạnh, Lâm Thiên Du trực tiếp đưa tay ra chống sang trái, cản ngang mặt, "Đừng đi mà, có câu nổi tiếng này mà, tới rồi thì ở lại chơi luôn."
Những sói con vật lộn với thịt cá sấu nửa ngày no căng rồi, lạch bạch chạy tới chẳng sợ hãi gì - có lẽ hoàn toàn không biết sức tàn phá của sư tử trắng, nên các bé đối với sư tử trắng hoàn toàn không có cảm xúc.
Khi Lâm Thiên Du tiến gần Sư tử trắng, chú sói con vẫn tự động tiến lên.
Chú sói con sẽ cảm thấy sợ hãi nếu có thể cảm nhận được sự đe dọa từ các con vật khác, nhưng Sư tử trắng cũng không gầm gừ cảnh cáo, không có ý định tấn công nào, thậm chí còn bắt một con cá sấu cho chúng ăn.
Sau khi trải nghiệm chơi đùa cùng loài sói Tasmania và Báo săn, khả năng tiếp nhận các loài động vật khác của những chú sói con đã mạnh hơn rất nhiều.
Đặc biệt bây giờ khi Lâm Thiên Du đang ở gần Sư tử trắng, những chú sói con quen dính bên Lâm Thiên Du, lúc này đã coi Sư tử trắng là một phần trong nhóm của Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du sợ chúng lao tới quá mạnh rồi nhảy xuống sông, vội vàng giang rộng cánh tay ra ngăn lại.
Thấy vậy, Sư tử trắng nhảy lên một tảng đá bên cạnh và lắc lư bộ lông.
Lâm Thiên Du quay người lại, bế những chú sói con lao quá đà trở lại, đặt chúng xuống trước mặt mình, ánh mắt nhìn về phía Sư tử trắng, "Quay về nhà nhé?"
Sư tử trắng kêu lên nhẹ một tiếng, nhảy lên những tảng đá lớn ven sông rồi rời đi.
Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu các chú sói con, "Có thể Sư tử trắng hơi nhút nhát, không quen ở cùng nhiều con vật nhỏ như vậy."
Cô ôm một vài chú sói con trong tay, để những con còn lại tự chạy theo, lẩm bẩm: "Được rồi, lần sau chúng ta sẽ chơi cùng Sư tử trắng. Hái một ít hẹ rồi quay về thôi."
Hẹ dại không nhiều, sau khi xào nóng sẽ nhũn ra.
Một nắm hẹ lớn xào lên có thể chỉ còn một ít, Lâm Thiên Du ước tính hẹ trong ba lô của cô vẫn chưa đủ một đĩa.
Các Báo con không năng động như vậy, chạy theo Lâm Thiên Du đi đi lại lại, mà nằm trên một đống cỏ cao, dùng chính cơ thể tạo ra một tấm nệm cỏ mềm mại, nằm trên đó lăn qua lăn lại.
Nhận thấy Lâm Thiên Du nhìn qua, một con Báo con giơ chân lên, có vẻ như muốn dùng sức mạnh của thân mình cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể, lăn qua lăn lại hai vòng rồi tình cờ trượt ra ngoài rìa, cuối cùng chạy đến cắn vào vạt áo của Lâm Thiên Du, như mời gọi cô cùng đến nằm.
"Các em cứ chơi đi, chị sẽ không nằm đâu. Đi nào, ngoan."
Lâm Thiên Du dùng đầu ngón tay vuốt ve đầu con Báo con, đống cỏ mặc dù đủ dày, nhưng có thể nằm như vậy là vì những chú Báo con nhẹ tênh không có trọng lượng.
Đừng nói đến cô, ngay cả chân của sói thảo nguyên cũng có thể dập nát nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận