Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 280 - Bão chương mừng năm mới (20)




Bách Phong tự mở khóa kho bằng chìa khóa của mình.
Lâm Thiên Du bật cười nói: "Sao tôi cảm thấy anh phụ trách rất nhiều lĩnh vực vậy?"
Ngay cả công việc hậu cần như phân phối xe cũng do anh làm, thậm chí còn có chìa khóa kho.
"Thay vì nói là nhiều, thì nói đúng hơn là, hiện tại những việc liên quan đến cô là công việc chính của tôi." Bách Phong lắc lắc chìa khóa trên tay, "Tất nhiên cũng bao gồm cả thế này."
Thực tế công việc chính thức của anh không nhiều. Dù giỏi đến đâu, anh cũng mới là người mới trong nhóm thôi.
Lâm Thiên Du nhướng mày: "Hả? Cái gì?"
"Lý lịch của cô do tôi gửi lên. Sếp cảm thấy tôi là người cô quen biết nhiều nhất ở trạm cứu hộ. Sợ cô cảm thấy không quen khi giao tiếp với người lạ, nên sếp sắp xếp để tôi giúp cô xử lý những việc này. Những thứ đó cũng được coi là công việc chính của tôi ."
Trong lúc nói chuyện, Bách Phong đẩy cửa mở ra, bên trong kho gọn gàng, xếp thành từng hàng các thùng hàng khác nhau.
Giữa kho có ba chiếc xe bên ngoài trông khác nhau nhưng màu sơn đều nghiêng về xanh đậm.
"Hiệu năng thực tế thì khá tương đồng, đều ở mức trung bình ổn định, bền." Bách Phong dừng một chút rồi bật cười nói: "Cho cả hổ, báo, gấu đen, chó sói thảo nguyên nằm lên trên, phía trên cùng thả thêm một con đại bàng đuôi đỏ, chiếc xe vẫn có thể chịu nổi."
"Phì..." Nghe anh nghiêm túc ca ngợi đến vậy, cô còn tưởng là ưu điểm gì đó, nghe xong Lâm Thiên Du không nhịn được cười.
Nếu có thể chịu được như thế thì chất lượng chiếc xe này thực sự không tồi.
"Cái ở giữa này đi." Dù sao chúng cũng tương đương nhau, Lâm Thiên Du chỉ chọn cái cô cảm thấy đẹp nhất. Chiếc xe có kích thước bằng một nửa ô tô, chỉ còn ghế lái, thực sự nhỏ gọn.
Nhưng một chiếc xe nhỏ xíu như thế này vẫn có cả hộp sau.
Bách Phong mở ra đằng sau, đo bằng tay nói: "Hộp sau dung tích khá lớn, nhét cả chó sói thảo nguyên vào cũng được."
Con chó sói đứng dậy chồm lên nhìn bên trong, nghe thấy câu đó, liếc nhìn anh một cái.
“???”
Bách Phong lập tức bịt miệng lại, như che tai trộm chuông nói: "Không phải tôi nói đâu, anh nghe nhầm rồi."
"Thật sao? Để tôi thử xem." Lâm Thiên Du bế chó sói lên, cẩn thận đặt vào trong hộp sau, "Thật đấy."
Chó sói bị đặt vào hộp sau rung đôi tai, đứng không vững ở mép nên tự chui sâu vào trong.
Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, nó chôn đầu vào lòng cô cọ cọ, "Ú ú!"
Bách Phong: "..."
Này, tôi chỉ nói thử thôi mà cậu đã nhìn tôi ghê vậy.
Còn với Lâm Thiên Du thì cậu nũng nịu.
Được rồi, tôi không xứng.
Bách Phong xoay chìa khóa trong tay, nghĩ tới điều gì đó, lục túi quần lấy ra một thẻ và đưa cho Lâm Thiên Du: "Đây là phòng của cô ở trạm cứu hộ của chúng ta. Đó là căn hộ lớn nhất, cô muốn quay lại ở bất cứ lúc nào thì quẹt thẻ là vào được."
Chọn phòng ở cho Lâm Thiên Du không chỉ là phòng ở đơn thuần.
Bạn cần xem xét đến việc có rất nhiều thú dữ cùng xuất hiện, có chứa hết chúng hay không. Và phòng cũng cần cách xa của Phong Tĩnh Dã một chút.
Nếu không, ra cửa gặp luôn hổ thì làm hỏng việc.
“Cảm ơn anh, tôi sẽ ở trong hang đó vài ngày trước.” Lâm Thiên Du nhận lấy thẻ cửa nhưng không vội vã đi ngay.
Bách Phong tự nhiên không can thiệp việc đó, anh gật đầu: “Được, cô tự sắp xếp thời gian.”
'Cốc cốc', Bạc Thư Thục chồm đầu vào từ bên ngoài kho, “Anh Bách Phong, hai anh nói chuyện xong chưa? Em có thể mượn chị Lâm một chút được không?”
Bách Phong ngẩng cằm lên, “Lại vì hai chú gấu con à?”
Bạc Thư Thục liếc mắt nhìn anh, “Ôi cha, anh cứ lo việc của anh đi. Em nói chuyện với chị Lâm đây, cố lên nhé, hôm nay ca đêm em thay anh.”
Nói rồi đẩy đẩy Bách Phong ra ngoài.
Bách Phong biết cô muốn làm gì, việc của anh đã xong xuôi, bèn để mặc cô ở lại, “Có việc gọi điện nhé.”
Dĩ nhiên là nói với Lâm Thiên Du.
“Vâng.”
Đuổi người xong xuôi, Bạc Thư Thục lại đổi sang vẻ mặt dịu dàng cười tươi, mắt híp lại nhìn Lâm Thiên Du: “Chị Lâm tới đây, uống cốc trà sữa này.”
Trà sữa thì ở ngoài rất phổ biến, nhưng đây là trên đảo.
Không có chuỗi cửa hàng trà sữa nào mở ở đây cả. Muốn uống thì phải ra ngoài mua trong những ngày nghỉ, không ai lãng phí công sức chỉ để uống một ngụm.
Bạc Thư Thục mua đặc biệt để chiều lòng Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du không nhận lợi mà không làm gì, cho dù chỉ là một cốc trà sữa, cô vẫn hỏi trước: “Lúc nãy anh Bách Phong nói hai chú gấu con là sao?”
Bạc Thư Thục giải thích: “Là hai chú gấu con mà chị gặp trong livestream hôm qua đó.”
“Chị biết không, trạm cứu hộ của chúng ta chia làm nhiều bộ phận. Có đội cứu hộ chuyên tìm kiếm và đưa về những con vật bị thợ săn bắt đi. Có đội chăm sóc sẽ chăm nom từng con một khi chúng được đưa về. Trước đây tôi cũng ở đội chăm sóc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận