Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 518 - 【Trời ơi, Thỏ tôn bé bỏng của nhà ai vậy, giỏi quá đi mất!】 (3)




“Còn nhớ chị không?” Lâm Thiên Du ngồi xuống, tầm mắt ngang bằng với báo con, thậm chí còn hơi thấp hơn.
Lúc đó báo con bị thương rất nặng, không biết nó có nhớ cô hay không, chính Lâm Thiên Du cũng không rõ.
Sau một thời gian được chăm sóc ở trạm cứu hộ, báo con từng bị thương nặng suýt chết đó giờ đã lại tròn trịa, đầu nhỏ béo ú ục, nhìn rất thích ruồi nhẹ.
Báo con nhìn Lâm Thiên Du một lúc, con ngươi màu nâu sẫm thay đổi, có vẻ đang cố gắng xác định cái gì đó.
“Lần trước là chị giao em cho anh ấy đấy.”
Lâm Thiên Du chỉ về Bùi Chiêu, giúp bé báo săn gợi nhớ lại.
Nó nghiêng đầu, có vẻ nhớ ra điều gì đó, rồi tiến lên vài bước, dơ móng vuốt tiếp tục gãi khóa cửa.
Bùi Chiêu đứng bên cạnh xem, cảm thấy cách này chắc coi như đã hiểu ý của nhau:
“Chúng tôi không tạo dấu hương, rời phòng thí nghiệm trực tiếp giao nó cho cô.”
Thông thường, khi cứu giúp động vật hoang dã, đặc biệt là con non, muốn đưa trả lại cho mẹ, luôn phải tìm cách tạo lên con non mùi quen thuộc của đàn.
Bằng không, những con non không được anh em cùng tổ chấp nhận, cho dù chữa khỏi đưa về cũng chỉ biết chờ chết.
Lúc đó sẽ tiếp tục quan sát, nếu không thể hòa nhập tốt sẽ mang con non về nuôi cho đến khi tự sống sót được trong tự nhiên, rồi mới thả lại.
Quy trình phức tạp, rườm rà này đòi hỏi rất nhiều nhân lực thức đêm trông nom.
Nhưng bây giờ có cô ở đây...
Họ tiết kiệm được khâu tìm báo săn, đau đầu nghĩ cách tạo mùi để con non quen thuộc. Việc tiếp theo sẽ nghe cô sắp xếp.
“Ừ, không sao, tôi có chăn ở nhà, nếu Đậu Đậu không nhận ra thì có thể lăn lộn trên chăn.” Lâm Thiên Du giúp nó mở khóa cửa hộp.
Con báo con trong hộp nhảy ra ngoài ngay: “Ách!”
Tiếng kêu dữ dằn, nhưng nghe như mèo con, lao tới rồi vấp chân Lâm Thiên Du, ngã dúi lên cánh tay cô.
‘Bịch’.
Hết chút uy phong nào, còn có vẻ đập răng nữa.
Lâm Thiên Du cong cánh tay ôm bé báo lên: “Xong, cảm ơn anh.”
Bùi Chiêu đã quen cách cảm ơn của cô, vẫn không nhịn được cười lắc đầu:
“Nếu cô có thể giao tiếp với chúng, đưa các con non được trạm cứu rồi thả về tổ, cô sẽ không biết mình giúp chúng tôi đỡ đi bao nhiêu công sức.”
Lâm Thiên Du hiểu rõ quy trình làm việc của trạm cứu hộ, khi nghiên cứu sâu thấy báo cáo của các trạm cứu khác cũng khá phức tạp, rườm rà, cô không bình luận gì thêm:
“Trên đường cẩn thận nhé.”
Bùi Chiêu vẫy tay: “Tạm biệt nhé bạn nhỏ.”
Bé báo nằm trên vai Lâm Thiên Du, tò mò quan sát xung quanh, nghe vậy quay sang nhìn, rồi không có phản ứng gì lại ngó cảnh vật.
Bùi Chiêu: “...”
Được rồi, thời gian tiếp xúc ít quá, cảm tình chưa dâng cao.
Chủ yếu bé báo ở bệnh viện hầu hết thời gian, anh bận việc khác, sau khi nhập viện có đến thăm một lần nhưng phòng vô trùng nên không vào được.
So với con người mà nó mới gặp vài lần, Báo con có vẻ quan tâm hơn đến môi trường xung quanh.
Trong khi Lâm Thiên Du đang nói chuyện với Báo con thì mưa đã tạnh.
Cái mũ rơm mang theo để che mưa cho nó không cần dùng nữa, Lâm Thiên Du ôm Báo con quay về. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi không đi thẳng vào nhà.
Cỏ trên sân đầy nước, Lâm Thiên Du nhấc tấm ván gỗ lên một bên rồi ngồi xuống bên hốc cây, "Chào, thành viên mới của nhà chúng ta."
Lâm Thiên Du đặt Báo con lên đùi, nâng bàn chân nó lên và nói bằng giọng của nó: "Chào mọi người nhé."
Sau một hồi bị đập vào đầu bởi tấm ván gỗ, những chú sói con trong hốc cây vẫn còn hơi mơ màng.
Đàn sói trên thảo nguyên nằm chồng lên nhau ngủ, không năng động như những chú sói con. Chúng tiết kiệm năng lượng để chuẩn bị cho chuyến đi săn mồi tiếp theo.
Tuy nhiên, hai Báo con khác lại tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn.
"Làm quen đi nhé. Chắc chắn các em đã rất quen thuộc với nhau rồi." Lâm Thiên Du cầm bàn chân Báo con, chạm lên mũi hai Báo con kia.
Báo con trong hốc cây nghiêng đầu, liếm mũi, rồi lùi lại vài bước, nằm phủ người xuống, hai chân chống xuống đất, "Gầm!"
"Gầm gừ!" Mùi cồn trên người Báo con bị thương đã bay hết gần như hoàn toàn.
Lâm Thiên Du vẫn ôm nó, để chúng có chút khoảng cách làm quen với nhau trước.
Con báo lớn tiến lại gần ngửi ngửi Lâm Thiên Du, Báo con rất vui khi thấy Đậu Đậu, còn hơn cả khi thấy anh em nó.
Báo con giơ chân ra cố với tới, "Gừ!"
Con báo không ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Báo con, nhưng nó ngửi ngửi Lâm Thiên Du, rồi lại tiến lại gần hơn để ngửi Báo con.
Như đang cân nhắc do dự, một lát sau, nó liếm nhẹ Báo con một cái.
"A gầm!" Báo con giơ cổ lên.
【!!!Đưa con non lạc đàn về lại đơn giản như thế sao?】
【Hơn là đơn giản, có lẽ Đậu Đậu rất tin tưởng chị Lâm, và cũng bởi vì khi Báo con bị đưa đi, Đậu Đậu cũng biết, không phải là các nhân viên trung tâm cứu hộ mang nó đi mà không nói gì, khác với các trường hợp cứu hộ khác.】
【Đúng đấy! Nhà của chị Lâm càng ngày càng nhiều lông xù rồi, không chứa hết đâu.】
【Từ nhà chị Lâm té một cái có thể đè chết mười mấy con lông xù luôn, haha.】

Bạn cần đăng nhập để bình luận