Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 515 - Thỏ tôn công phá áp đảo, kền kền bị đánh đến nỗi mắt không mở ra được (6)




Nhiếp Lăng Dương ngừng thở, vô thức với tay lấy cây gậy, bất kể có đánh lại được không, chỉ cần có thứ trong tay là lao vào đánh liều.
“Đừng cử động.” Lâm Thiên Du vội ngăn cậu lại, “Chúng không có ý định tấn công tôi đâu, cậu đừng làm gì cả.”
Cô có thể rõ ràng cảm nhận được xem con vật tiến lại gần có ý đồ xấu hay không.
Đàn sư tử tiến đến, phần lớn là vì tò mò.
【???】
【Chuyện gì thế này! Sư tử này không giữ lời hứa! Dẫn đàn vây quanh cô ấy!】
【A a a?! Vậy bây giờ phải làm sao, chị ấy không có lông xù bên cạnh cả! Đàn sư tử đông thế kia!】
【Bình tĩnh, tin tưởng cô ấy, còn không thật sự có chuyện gì, cô ấy vẫn có thể trèo cây trốn được mà.】
Khả năng leo trèo của Lâm Thiên Du thì những người hâm mộ cũ của cô đều tận mắt chứng kiến rồi.
Hơn nữa, dám xông thẳng vào đàn sư tử như vậy, những fan trung thành của Lâm Thiên Du đều nghĩ rằng cô vẫn còn đối sách sau lưng.
Bị bao vây bởi đàn sư tử, Lâm Thiên Du đứng im không cử động.
Không khí một lúc bỗng trở nên căng thẳng.
Nhiếp Lăng Dương nắm chặt cây gậy, dù Lâm Thiên Du bảo cậu rời đi, cậu cũng chỉ lùi lại vài bước, luôn cảnh giác, cậu có thể không ra tay trước.
Nhưng nếu có con sư tử nào tấn công Lâm Thiên Du, cậu nhất định sẽ là người đầu tiên lao tới.
Nghĩ vậy, cậu siết chặt tay cầm gậy hơn.
Một lúc, trên thảo nguyên dường như gió cũng lặng đi.
Nhưng chốc lát sau - “Àu!”
“Rúc?”
“Àu àu!”
...
Đàn sư tử đưa ra đủ loại âm thanh, chỉ từ giọng điệu đã có thể nhận ra được sự ngạc nhiên của chúng.
Trước đó Lâm Thiên Du giữ im lặng, nhưng nghe xong ý nghĩa trong lời nói của sư tử, không khỏi nhắm mắt lại:
“Tôi không phải con sư tử trắng rụng hết lông.”
“Làm sao mà giữa một bầy sư tử trắng lại xuất hiện một con sư tử giống loài người như tôi chứ.”
“Không phải con sư tử tôi có thể giao tiếp với con người, mà là con người tôi có thể nói chuyện với các bạn.”
Nhiếp Lăng Dương ngơ ngác: “... Hả?”
Hàng Tư Tư ngẩn ra một chút, nhưng lập tức cắn môi, dù đã nghĩ đến những chuyện buồn trong lòng, cô vẫn không kìm được nụ cười, nhịn đến đỏ bừng cả mặt.
Bình luận: 【......】
【Haha?! Sao thế? Lũ sư tử oai hùng thế mà là đám nhiều chuyện à?】
【Trời ơi, khi xem phim tài liệu động vật, tiếng gầm rú đuổi bắt con mồi, giờ thêm tính hay bàn chuyện này kia, chẳng còn oai phong gì nữa.】
【Để tôi lên tiếng cho chị ấy nào, haha thậm chí mái đầu quý phái như vậy còn bị đám sư tử chê rụng tóc hết, tôi cười muốn khóc òa!】
Sau hồi nói dài của Lâm Thiên Du, đàn sư tử chìm vào im lặng.
Chốc sau lại ồ lên:
“Roác?”
Là thật đó!
Thật sự biết nói!
Quả nhiên là con sư tử trắng tội nghiệp rụng hết lông rồi!
Lâm Thiên Du: “...”
Cô xoa xoa chặn lông mày, chưa bao giờ cảm thấy vô lực đến vậy.
Nói không thông.
“Hai đứa..., ừ, để con ngựa vằn lại cho bọn chúng đi, rồi mình có thể về rồi” Lâm Thiên Du thở dài, “Tôi đi trước đây.”
Cứ tiếp tục ở lại, có khi đàn sư tử sẽ vây quanh hỏi cô rốt cuộc bị rụng tóc nặng đến mức nào rồi.
Đây là nói trên trời dưới đất luôn.
Đi được hai bước, Lâm Thiên Du nghiêm túc nói với con sư tử màu nâu vàng: “Không được truyền tin con sư tử trắng bị rụng lông biết nói tiếng người này ra ngoài đấy.”
Cô không muốn sáng ra, vừa mới bước chân ra khỏi cửa đã gặp con chim hót líu lo chuyện này rồi.
Con sư tử gật gật đầu, “Rooo...”
【Haha, ánh mắt của chị ấy quyết tuyệt hơn cả khi đi săn đấy.】
【Phải kiểm soát chứ, không lan sang đảo bên cạnh kiểu này là không giải thích được đâu.】
Nhiếp Lăng Dương cũng hiểu ra là chuyện gì rồi, đặt con ngựa vằn tại vị trí không xa con sư tử màu nâu vàng lắm, rồi quay đầu theo Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du nói: “Muốn cười thì cười đi.”
Khóe miệng Nhiếp Lăng Dương giật giật, "Em...không. khục... Hự hự, em không muốn cười đâu."
Lâm Thiên Du liếc cậu, nước mắt Nhiếp Lăng Dương đã túa ra hết rồi.
Hàng Tư Tư đi sau cũng đẫm lệ, “Không phải sẽ xuất hiện trên các hot search là "Sốc! Vũ trụ song sinh của Lâm Thiên Du là nó à!" chứ?”
Muốn cười nhưng không dám, sắp nghẹn hỏng rồi.
Lâm Thiên Du dang dở giữa quyết định có nên thuộc tộc diệt khẩu đám sư tử không, cô giơ tay, một tay ôm vai mỗi đứa:
“Tôi xử lý không được bầy sư tử thì tôi xử lý không được hai đứa à?”
Ánh mắt cô dọa nạt ngang từ Hàng Tư Tư sang mặt Nhiếp Lăng Dương.
Hai người không cười nữa, lạnh xương sống.
Hàng Tư Tư cầm lá chuối kéo xuống che nửa mặt:
“E hèm, à chị Thiên Du, chị xem cái kìa, có thứ gì đó ném đá kìa.”
Lời qua tiếng lại, cô hướng về phía thảo nguyên.
Lâm Thiên Du chỉ nghĩ đến chuyện sư tử, nghe vậy ừ một tiếng mà không phản ứng gì.
Nhưng lập tức dừng bước, “Ném đá?”
Nhiếp Lăng Dương cũng thốt lên, “Đúng thế! Kìa, hay ha, là con vật gì vậy? Lại là loại mới không có ở ngoài à?”
Lâm Thiên Du nhìn theo hướng ngón tay của Hàng Tư Tư, không ngoài dự đoán là thấy lông xù đứng thành từng cục đang dùng chân sau hất hết sức vào đá.
Có lẽ là Thỏ tôn đã nhặt thêm đá sau khi về, nhiều hơn những viên đá Lâm Thiên Du mang tới để tập huấn lúc trước.
Không xa Thỏ tôn là một con kền kền đậu dưới đất.
Đá ném không đi xa, cũng không ném cao, càng không thể phát huy tối đa sức mạnh của mình vào viên đá.
Vậy nên, trong tình huống này, muốn đối phó kền kền, Thỏ tôn chỉ biết chăm chỉ tập luyện thêm lửa áp đảo.
Kền kền chủ quan đậu xuống đất, bị đập cho mắt cũng không mở ra được nữa.
Thỏ tôn hung hăng, cuối cùng chỉ còn một viên, dùng chân ôm lấy rồi hất mạnh.
"Xèo" - Lần này ném xa hơn lúc tập rất nhiều.
Trong không trung vẽ nên một đường cong hoàn hảo, rơi trúng đích là cái đầu kền kền.
Kền kền gần như bị chôn vùi dưới đá, không còn chỗ chạy.
Thỏ tôn thắng trận rất vui, nó vẫy đuôi, định xông tới bắt con mồi, thì chú ý đến người bên cạnh, dù đang chạy vẫn không quên quay đầu dọa đối phương.
Mưa lớn phần nào ảnh hưởng đến khứu giác của lông xù, chúng không thể ngửi xa được.
Thỏ tôn dừng bước, không liếc kền kền lấy một cái, hớn hở chạy tới trước mặt Lâm Thiên Du, “Rừ rừ!”
Nó kêu lên, đồng thời dùng móng lông chỉ về phía con kền kền, “Rừ!”
Nhìn kìa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận