Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 86 - Đuôi lông xù từ trên cây thả xuống, nhẹ nhàng cong cong (4)




Gấu đang ăn chú ý qua bên này, ngẩng đầu từ xác hươu lên, phát hiện con rắn thì híp mắt, rồi cúi xuống tiếp tục ăn.
Rõ ràng không coi nó là mối đe dọa.
Lâm Thiên Du nhìn con rắn, cảm thấy chưa tới 10 cm, có lẽ đói, liếc liếc nhìn xác hươu bên kia, nhưng không dám tranh giành với gấu.
Nghĩ một lát, Lâm Thiên Du lấy thịt cừu khô chưa ướp gia vị.
So sánh kích thước, cắt một phần ba thịt cừu khô:
"Đây."
Con rắn ngẩng đầu lên, kiêu ngạo không nhìn thịt khô lấy một cái, nhưng đuôi phản bội nó, từ từ tiến lại gần, quấn lấy thịt khô.
Nó ăn chắc phải nuốt một lần.
Sau đó Lâm Thiên Du thấy rắn há miệng liên tục thay đổi góc độ, nhưng không thể nuốt thịt khô vào được, cuối cùng tức giận quấn chặt lấy thịt khô, con rắn nhỏ xíu vậy mà quấn không hết, thịt khô vẫn còn nửa khúc không bị quấn.
Nó sử dụng hết kiến thức, quấn, lộn, xiết!
Thịt khô chẳng hề rung động, lúc lộn người đuôi buông lỏng, thịt khô rơi thẳng xuống người rắn.
Đuôi rắn giật giật, vậy mà bị đè không cử động được.
"Pfft— Haha, đang làm gì thế này."
Theo lý mà nói, cảnh săn bắn nghiêm túc không nên cười, nhưng... suýt bị thịt khô phản sát thì sao đây.
Lâm Thiên Du lấy thịt khô lên ngay, nếu bị thịt khô đè chết thì quá nhục nhã.
【Động vật gì thế này, buồn cười quá haha.】
【Đây là rác rưởi.】
【ĐM, các cô thậm chí còn không chịu gọi nó là rắn, nó là rắn độc đấy nhé! Tôn trọng một chút.】
Lâm Thiên Du thấy bình luận, gật đầu, "Nó đúng là rắn độc."
Nếu không thì không thể sống sót trong môi trường phức tạp của rừng mưa khi chỉ to bằng lòng bàn tay, răng không sắc, nếu không có chút nọc độc thì khó mà tồn tại.
Một lúc sau, dòng bình luận im lặng trôi qua: 【Cảm giác con sóc nhỏ hôm qua gặp còn đánh lại nó được.】
Cuối cùng Lâm Thiên Du phải xé thịt khô thành sợi nhỏ mới cho rắn ăn hết.
Đừng nói tới xác hươu, miếng thịt rơi từ hươu chết cũng có thể đè nó chết dưới đất.
Ăn xong thịt khô, con rắn bò lên cây giả làm cành cây.
Lâm Thiên Du nhìn động tác của nó, im lặng, cô nghĩ một lát, chọn ‘lảo đảo’ để hình dung cách con rắn đi xà cạp.
Gấu đen no bụng uống nước bên sông.
Hươu ăn xong phần lớn, phần còn lại, nếu có động vật nhỏ may mắn đi ngang qua cũng là bữa no nê.
Nghỉ ngơi một lúc bên sông, đến khi mặt trời thay đổi vị trí, Lâm Thiên Du mới rời đi, quay lên phía núi.
--- Buổi trưa nắng gắt nhất.
Đi dưới bóng cây cũng ngột ngạt khó thở, nhưng vẫn tốt hơn phơi nắng trên đó.
Lâm Thiên Du quạt nón, dùng dao chặt bụi cây, dựa gậy leo núi, muốn lên trên tìm hạt khô chín. Dù sao cũng gặp sóc rồi mà.
Đi đường, Lâm Thiên Du trò chuyện với fan nói: "Đã lâu rồi không ăn hạt khô."
Hạt thông, hạt dẻ... rang với muối trong chảo rất ngon.
Giá trị dinh dưỡng cũng cao, quan trọng nhất là, ăn hoài thịt, cũng muốn ăn món khác đổi vị.
Gấu đen đi đường vẫn quan sát xung quanh, thường khi săn mồi, nó bắt một con ăn hết rồi mới đi bắt con khác mang về.
Nhưng hôm nay chỉ bắt một con, rõ ràng gấu không hài lòng.
Vì vậy luôn chú ý xung quanh, nếu thấy con mồi xuất hiện, sẽ lao tới bắt ngay.
Động vật gần sông sau rối loạn đều chạy hết, động vật có khứu giác nhạy, có thể phải đợi mùi máu tan đi mới có động vật tới.
"Mùa này trong rừng mưa có hạt khô không?"
Đi được một lúc, Lâm Thiên Du lại hỏi.
Ở trong rừng mưa, Lâm Thiên Du không cảm nhận rõ các mùa ngoài mùa đông có nhiệt độ rõ rệt, đặc biệt bây giờ mùa thu nóng như vậy, không biết hạt khô có mọc không.
"Hay là tìm thẳng sóc đi." Lâm Thiên Du suy nghĩ: "Chúng chắc có dự trữ hạt qua đông."
Chỉ là... dùng gì để trao đổi với sóc đây.
Hạt khô là thức ăn, cô cũng phải dùng thức ăn để đổi chứ.
Lâm Thiên Du vẫn đang tìm cây gặp sóc lần trước, quay đầu thấy gấu đen đi theo hướng khác, "Hả? Gấu con?"
"Ú?"
Ngẩng đầu nhìn đàn ngựa vằn không xa, Lâm Thiên Du nhướng mày, "Còn săn nữa à?"
"Gầm!"
Ngựa vằn tính khí hung dữ, nhưng sức chiến đấu không mạnh, hươu hoảng loạn cực độ vẫn có thể phản công bằng sừng, còn ngựa vằn thì... chỉ có thể cực kỳ hung dữ trong tình trạng hoảng loạn cực độ.
"Được rồi. Nhưng bắt được tôi cũng không ăn đâu nhé." Thở dài, Lâm Thiên Du nhắc:
"Chú ý an toàn, coi chừng bị dẫm đạp."
Gấu kêu ú ớ một tiếng, chạy về phía đàn ngựa vằn.
Lâm Thiên Du không đi xa, định tìm gần đây thôi, kết quả không thấy sóc nhỏ, nhưng tự mình phát hiện cây hạnh.
Những quả hạnh như nhị hoa ôm ấp quấn quýt dưới lá, đã rụng lớp vỏ xanh lá, chín màu nâu nhạt.
Hạnh không ít, nhưng Lâm Thiên Du không hái trơ trọi một cây, mà mỗi cây chỉ hái hai ba quả.
Cô chỉ hái thử miếng vị, còn lại để sóc chuẩn bị qua đông.
Chỉ hái như vậy mà không biết tự lúc nào đã đi xa chỗ ban nãy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận