Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 657 - Nghệ thuật xếp tầng (2)




Cú tuyết có vẻ nghe thấy giọng Lâm Thiên Du, bay vòng thêm một vòng rồi điều chỉnh hướng, lao thẳng xuống đáp xuống cánh tay đang giơ lên của cô.
Móng vuốt móc vào áo ngoài, Lâm Thiên Du thu tay lại, tay kia ôm lấy cú tuyết: “Có phải cậu lại gầy đi không? Trông to thế mà rơi vào tay nhẹ tênh như lông vũ vậy."
Nhẹ phơi phới không có trọng lượng.
Cú tuyết nghiêng đầu, đôi mắt tròn nhìn cô.
"Ở nhà thêm vài ngày, tích mỡ rồi tôi mới cho ra ngoài săn. " Lâm Thiên Du ôm cú tuyết về thì gấu trắng Bắc Cực cũng quay lại.
Thời tiết bão tuyết, săn bắt không phải chuyện dễ dàng.
Động vật kiếm ăn cũng ít ra ngoài, ngay cả khi ra ngoài, trong tuyết gió chúng cũng có thể trốn tốt hơn.
Vì vậy, Tuyết Đoàn ra ngoài lần này mất nhiều thời gian hơn.
"Vào nhà nào." Lâm Thiên Du đưa cú tuyết vào trong trước, xoay người ôm lấy đống lông xù trên mặt đất, phủi tuyết.
Tuyết rơi trên người, lông xù cảm thấy khó tôiu sẽ lắc lông, nhưng tuyết vẫn rơi xuống không ngừng, chỉ đi vài bước đường đã có thể dính khá nhiều tuyết, vào nhà ấm lên, tuyết mỏng tan chảy, làm ướt lông cũng không thoải mái, chỉ việc lau chùi cũng mất nửa ngày liếm láp.
Lâm Thiên Du tranh thủ lúc vào nhà đã lắc hết tuyết trên người chúng, luôn cả bàn chân lông xù cũng lau qua một lần.
Cô vuốt đầu gấu trắng Bắc Cực: “Trong nhà có đủ thức ăn cho các cậu ăn một thời gian, đợi tuyết ngừng thì mới ra ngoài săn lại."
Gấu trắng Bắc Cực ngồi trong cửa hình vòm lắc lắc đôi tai: “Ú!"
Đồng ý rất nhanh, nhưng... không biết nó có làm theo không.
Lâm Thiên Du xoa xoa cổ áo lông dày của gấu trắng Bắc Cực, đột nhiên hai tay nâng lên, khiến gấu trắng Bắc Cực trông xù lông và tròn vo.
Gấu trắng Bắc Cực tính tình tốt như một con thú nhồi bông, bị Lâm Thiên Du bóp nắn lung tung.
Nhưng khi tiến lại gần, nó hạ đầu ngửi cổ Lâm Thiên Du, có vẻ như cảm nhận được một mùi hương khác lạ.
"Ú?" Gấu trắng Bắc Cực nhắm mắt lại, cúi sát ngửi kỹ.
Lâm Thiên Du giơ tay ấn xuống đầu lông xù, dang tay ra ôm chầm lấy nó: “Ngoan nào, đi ăn cái đã, ăn xong tôi mở hộp thịt cho."
"Ú ú!"
Nghe thấy hai chữ hộp thịt là vui rồi.
Là con vật lông xù duy nhất trong nhà thích ăn đồ ngọt, mỗi lần được cả hộp.
Báo tuyết nhỏ và cáo trắng Bắc Cực ngồi dưới đất, ngước lên nhìn chằm chằm sói trắng Bắc Cực trên bàn.
Sói này đã được mang về tối qua, báo tuyết nhỏ và cáo trắng Bắc Cực đều biết và nhớ nó, chỉ là giờ thấy nó tỉnh lại, khá tò mò thứ màu trắng bọc quanh người nó là gì.
Từ lúc tỉnh dậy tới giờ, sói trắng Bắc Cực chỉ thấy hải cẩu đốm nhỏ, với nó đó là thức ăn, nguồn dự trữ, tự nhiên sẽ không gây cảnh giác.
Trong phòng có nhiều mùi hơn, giống như nhiều loài động vật sống chung, sói trắng Bắc Cực rất khó phân biệt.
Nhưng bây giờ nhìn thấy chúng, nó cứ ngơ ngác không biết phản ứng thế nào.
[Sao đột nhiên im bặt thế nhỉ, chúng sẽ không đánh nhau chứ?]
[Sói trắng Bắc Cực còn bị thương, đánh nhau cũng không đến nông nỗi đó, có lẽ sẽ gầm gừ nhau thôi. Dù sao động vật nhỏ vẫn có ý thức lãnh thổ mà.]
Lâm Thiên Du tiến lên, mỗi tay ôm một, ngay từ căn nguyên ngăn không cho chúng đánh nhau.
Sói trắng Bắc Cực nhìn hai con vật nhỏ như được nâng thẳng lên trong tay Lâm Thiên Du, càng thêm bối rối.
"Mọi người chung sống hòa bình nhé." Lâm Thiên Du ôm báo tuyết nhỏ và cáo trắng Bắc Cực tới bàn: “Hôm nay pha sữa mới, còn nấu canh thỏ nữa, muốn thử không?"
Cáo trắng Bắc Cực không mấy hứng thú với canh thỏ, nhưng báo tuyết nhỏ nghe vậy quay đầu lại: “Ú ú?!"
Nó rất tò mò với mọi thứ Lâm Thiên Du làm.
Là một con vật lông xù thích ăn thêm nhiều gia vị.
"Trong chỉ có muối thôi." Lâm Thiên Du đặt hai con xuống, để thịt đã cắt sẵn sang một bên: “Đến đây ăn khi còn nóng đi."
Quay đầu lại, thấy sói trắng Bắc Cực vật vã muốn ngồi dậy, cô vội nói: "Đừng cử động - cẩn thận va chạm vào vết thương."
Để tránh sói trắng Bắc Cực vô tình cử động làm tổn thương bản thân, Lâm Thiên Du cố định hai chân trước bằng gậy gỗ.
Sói trắng Bắc Cực đang cắn gậy gỗ chân trước bỗng dừng lại, đối mặt ánh mắt Lâm Thiên Du một lúc, rồi từ từ mở miệng, nhả mẩu gỗ nhỏ ra.
"Răng cậu cũng tốt đấy." Lâm Thiên Du ném mẩu gỗ nhỏ vào lò đốt, kéo thanh gỗ hơi lệch về chỗ cũ, tháo băng ra thắt lại cái nơ con bướm.
Tiếng móng vuốt cào cửa thu hút sự chú ý của các con vật nhỏ trong phòng, âm thanh nhỏ nhặt khiến đôi tai báo tuyết nhỏ rung động.
Mấy đôi mắt thú liếc nhìn về phía cửa.
Sói trắng Bắc Cực thậm chí tư thế như muốn đứng dậy, nửa người dưới nâng lên, cố chắn trước người Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du bị sói trắng Bắc Cực chắn ngay trước mặt, không ngờ gặp tình huống, con sói bị thương nặng mới quen biết được mấy ngày, phản ứng đầu tiên lại là che chở cô.
Trái tim cô mềm nhũn, có vẻ như chuyên gia nói đúng, sói trắng Bắc Cực thực sự là tính tình rất tốt, độ lượng.
Lâm Thiên Du đặt tay lên lưng sói, vuốt nhẹ an ủi: "Có lẽ anh lớn của cậu trở về rồi."
Đang nói thì sói đầu đàn ở ngoài đẩy cửa, thò đầu vào: “Ú..."
Lâm Thiên Du cẩn thận đỡ sói trắng Bắc Cực nằm xuống, vẫy tay: “Đừng đứng ở cửa nữa, vào đi."
Tuy nhiên, sói đầu đàn bên ngoài dường như do dự, không vào ngay mà chỉ thò đầu ra, kêu nhẹ "Ú..." một tiếng.
"Hả?"
Lâm Thiên Du không nghe rõ lắm.
Kế tiếp, từ khe cửa lần lượt xuất hiện đầu các con sói trắng Bắc Cực.
Giống như nghệ thuật xếp tầng, chiếc đầu lông xù này đè lên chiếc đầu lông xù khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận