Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 391 - [Đại Bạch: Nhìn tôi giỏi cỡ nào! Đừng nhìn chúng! Nhìn tôi!] (3)




Lâm Thiên Du một lúc không biết bất ngờ hay tò mò trí thông minh của chim sáo không cao như cô tưởng.
Rồi cô chợt dừng lại, mím môi. "Không hiểu cậu lắc đầu đâu."
Ngay lập tức, động tác lắc đầu của chim sáo đông cứng lại, im lặng quay đầu trở lại, không lắc nữa.
"Miễn là cậu có thể hiểu là được rồi." Lâm Thiên Du thở dài nhẹ nhõm, cả thích thú lẫn bực bội chọt chọt vào đầu chim sáo.
"Tự chơi đi, tuyệt đối không được tự chạy ra ngoài nha, chẳng may bị thú dữ nào bắt mất mà không bay được thì chị cũng không kịp cứu đâu."
Chim sáo: "Chíp!"
Lau sạch móng vuốt, báo săn tiếp tục liếm lông trên người, lớp da mượt mà của con báo hoàn toàn sạch sẽ.
Lâm Thiên Du nhìn im lặng một lúc, cảm thấy cảnh tượng này hơi gợi giấc ngủ.
Cô ấp úng vuốt trán, không để bản thân ngủ quên, thấy báo săn liếm rất nghiêm túc, không kìm được vươn tay, chặn lên vuốt của báo săn với tốc độ chớp nhoáng.
Báo săn đang ngấu nghiến liếm lông thì phản ứng lại, đã kịp liếm một cái lên mu bàn tay của Lâm Thiên Du.
Không cần dùng sức, chỉ một liếm đó làm mu bàn tay của Lâm Thiên Du đỏ rực một mảng mà mắt thường có thể thấy.
Nhưng không đau chút nào, chỉ là vết đỏ nhìn hơi dọa người thôi.
Báo săn đông cứng lại, đặt vuốt lên cổ tay cô, cúi đầu liếm lướt nhẹ trên vết đỏ.
Lâm Thiên Du mở tung ngón tay, đặt lòng bàn tay lên mặt của báo săn, có thể thấy ánh mắt vô vọng của nó qua kẽ tay.
Tuy vậy, nó cũng không vùng vẫy, chỉ liếm nhẹ lòng bàn tay cô đúng một cái.
【Nói thật, báo săn có được coi là ngoài lạnh trong nóng không?】
【Bề ngoài có vẻ lạnh nhạt, khó thân cận nhưng thực ra vô cùng chiều chuộng bạn, loại mèo này nên nhốt vào chuồng rồi cho tôi vào hôn cho đến cằn cỗi!】
【Đã có nguồn cảm hứng để chiêm bao đêm nay rồi, chỉ cần con báo săn này thôi, giờ tôi sẽ đưa nó vào giấc mơ.】
...
Một chú mèo lớn có khuôn mặt lạnh lùng nhưng tính khí lại bất ngờ dễ chịu.
Lâm Thiên Du cũng cảm nhận như vậy.
báo săn đã liếm một lúc lâu, có lẽ cũng thấy mệt, tốc độ liếm cũng chậm đi.
Lâm Thiên Du đưa tay xuống từ bên giường chạm vào đầu báo săn, vuốt nhẹ: “Hết giờ rồi, chúng ta ra ngoài tìm sói Tasmania nhé? Đậu Đậu ở nhà trông nhà có được không?"
Thói quen sinh hoạt của báo săn ngược với sói Tasmania, thường về nhà nghỉ ngơi và chăm con vào ban đêm.
Đi tìm sói Tasmania, không nên đem theo quá nhiều động vật.
E rằng sói Tasmania sẽ hiểu lầm cô đem theo động vật ăn thịt để săn nó.
Ra ngoài ban đêm cần mang theo nhiều đồ dùng hơn ban ngày.
Ví dụ như đèn pin chiếu sáng, la bàn xác định hướng đi...
Nhưng Lâm Thiên Du không có bất cứ thứ gì trong số đó, nên chuẩn bị một lúc rồi vẫn chỉ là ba thứ quen thuộc dao, ba lô, trái cây.
Sợ ra ngoài quá sớm, sói Tasmania chưa đi săn mồi, Lâm Thiên Du cố ý đợi cho đến khi trời hẳn tối mịt mới cầm ba lô ra khỏi nhà.
Sói thảo nguyên chạy đến húc quả dừa đang lăn trên đất, "Au...?"
“Anh có biết sói Tasmania không?” Lâm Thiên Du nắm chặt bàn chân nhỏ của chú cáo, vuốt ve lòng bàn chân, “Hôm nay tôi gặp nó ở bờ biển rồi đấy, định tối nay, vào giờ nó đi săn mồi, tôi sẽ ra ngoài tìm nó.”
Sói thảo nguyên mới đến đảo đồng cỏ chưa lâu, nghe cái tên sói Tasmania cũng khá xa lạ.
“Chúng ta đến bờ biển chơi trước đã.” Nghĩ đi nghĩ lại, buổi tối sói Tasmania đi săn mồi, nhưng vì sáng nay nó xuất hiện ở bờ biển, điều đó có nghĩa là nơi trú ẩn của sói Tasmania không cách bờ biển bao xa.
Nếu không, khi không hoạt động, làm gì có chuyện sói Tasmania chạy ra khỏi hang ổ cách xa tổ của nó như vậy chứ.
Lâm Thiên Du kéo khóa áo khoác, leo lên lưng ngựa vằn rồi lên đường. Trước khi đi, cô còn không quên dặn dò một câu với phòng livestream: “Chỉ là đi xem thử thôi, mọi người đừng kỳ vọng quá cao.”
Chỉ cần một video mờ nhạt về sói Tasmania cũng đủ khiến tất cả hưng phấn.
Khi biết Lâm Thiên Du định đi tìm sói Tasmania, đã không ít khán giả cố ý ngồi chờ ở phòng livestream của cô, chỉ riêng để xem sói Tasmania thôi.
Với những video hiện có, các ghi chép về sói Tasmania chủ yếu là đen trắng, không tìm kỹ trên mạng còn không có được một bức ảnh.
Bao nhiêu người háo hức mong chờ, muốn nhìn thấy sói Tasmania sinh động trực tiếp trên livestream của Lâm Thiên Du.
Mặc dù không phải sói Tasmania thực thụ, nhưng chắc chắn là loài gần gũi nhất còn tồn tại với sói Tasmania.
Để tránh sự thất vọng của mọi người, câu nói này Lâm Thiên Du đã lặp đi lặp lại từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, ngay cả trước khi lên đường cũng còn nhắc lại một lần nữa.
Tuy nhiên, khán giả lúc này chỉ tràn đầy mong chờ cô lên đường, hoàn toàn không để ý đến những thứ khác.
Những khán giả ngồi chờ đến mệt cũng giật mình tỉnh dậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận