Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 378 - 【Cá voi sát thủ: Mọi người ơi, tôi được ăn thịt nướng rồi!】(4)




Lâm Thiên Du ngước lên hỏi: "Sói nhỏ, khi nào cưng cùng bầy sói đi săn?"
"Oong" - "Bây giờ à?" Lâm Thiên Du gật đầu, cảm thấy thời gian cũng không sớm nữa, "Được rồi, cẩn thận nhé."
"Tẹo nữa sẽ biểu diễn bắt cừu bằng tay không..." Lâm Thiên Du dừng lại, bổ sung: "...Chỉ cần dao nhỏ thôi."
Nghĩ kỹ lại, từ khi tham gia chương trình đến nay, cô chỉ bắt được một vài sinh vật nhỏ. Thú lớn thì hầu như không có.
Ở rừng mưa, cô chỉ có thể rình những con thú đạo diễn thả ra, nếu ăn nhầm một miếng, về có khi là tù chung thân đấy.
Sau này có Sói nhỏ và Đậu Đậu săn mồi rồi, cô khỏi phải ra tay.
Đến đồng cỏ cũng thế, dường như cô chỉ được nuôi ăn.
Mặc dù phần lớn thịt thú cô cắt ra cho hai "thú cưng" ăn, nhưng cũng coi như bị nuôi.
Hôm nay tự tay bắt con cừu về.
Quyết tâm xong, Lâm Thiên Du bắt tay vào chuẩn bị những thứ cần mang theo, moi một miếng quả từ bình nước ra nhai.
"Tẹo nữa tôi mang cả cá ngừ vây xanh tới bãi biển, nướng cho cá voi ăn thử." Với sức mạnh của cá voi, cá ngừ vây xanh chắc cũng đã trở thành sự tồn tại nhàm chán.
Thử cách làm mới, có thể cá voi sẽ thích.
Lâm Thiên Du cầm ba lô lên, đang nói chuyện thì bị nước quả làm nghẹn một cái, "Khụ khụ, khục!"
Cô lại nuốt vội quả, bị vị chua làm nghẹn ho mãi.
Chó sói đồng cỏ đã chạy đi một đoạn quay trở lại, chạy tới trước mặt Lâm Thiên Du, ngước nhìn cô lo lắng.
"Tôi không sao." Lâm Thiên Du ho sạch cổ họng, tuy vẫn hơi khàn, "Chỉ bị nghẹn một chút thôi, đừng lo."
Chó sói ngước lên cọ cọ tay cô, mắt nhìn chằm chằm không chớp.
Đôi mắt linh hoạt, biết nói như đang hỏi, 'Thật sự không sao chứ?'
"Thật đấy." Lâm Thiên Du cuối xuống hôn một cái lên đầu sói nhỏ, cố tình làm giọng nhẹ hơn, "Nghe thế này có vẻ tốt hơn chứ?"
Mõm chó sói cọ qua má cô, cằm đặt trên vai cô nhẹ nhàng kêu "Ao..." một tiếng.
"Được rồi, tôi rất khỏe mà." Lâm Thiên Du ôm chầm chó sói, dỗ dành: "Đi làm việc đi, tẹo nữa tôi cũng phải ra ngoài."
Nghe cô nói vậy, chó sói mới buông xuống bỏ đi, chỉ đi rất chậm, thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn.
Giống như bây giờ, chỉ cần Lâm Thiên Du ho thêm một tiếng, chó sói sẽ quay lại ngay lập tức.
Lâm Thiên Du bóp một miếng da cổ họng, chú ý thấy Sói nhỏ cứ nhìn về phía này, nên giơ tay vẫy vẫy.
【Á á á?! Trời ơi, Sói nhỏ đã biết ở bên khi bị ốm, còn bạn trai tôi chỉ nói nhớ uống nhiều nước ấm!】
【Tức chết đi được, còn chờ gì nữa mà không đào hố chôn luôn anh ta đi!】
【Hàng ngày phải cảm khái một lần về độ ngoan ngoãn hiểu chuyện của Sói nhỏ, ngoan hơn cả em trai tôi.】
【Đột nhiên có vẻ biết chị Lâm nếu thực sự ốm, Sói nhỏ sẽ phản ứng thế nào. Trước đây trên mạng có một trò khá hot, “giả vờ bất tỉnh xem chó của bạn sẽ làm gì”, chị Lâm có thể thử không?】
...
Lâm Thiên Du uống một ngụm nước xoa dịu cổ họng vẫn hơi khó chịu, chú ý thấy dòng bình luận này, “Không...”
Giọng nói như bị kẹt, không biết nghĩ tới điều gì, cô cong mắt cười không trả lời thẳng, mà nói: “Có thể thử hay không phải hỏi đạo diễn chứ.”
Lâm Thiên Du liếm môi, vẫn không giấu được nụ cười nở rộ trên môi, giọng đùa cợt: “Tôi cảm thấy đạo diễn chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
Tô Vũ Hành: 【Không được thử! Không được!!!】
Vừa nói xong, đạo diễn livestream xuất hiện, từ chối thẳng thừng.
Nếu việc đó thực sự xảy ra, Tô Vũ Hành thậm chí có thể tưởng tượng ra biệt thự bị bao vây bởi bầy sói đồng cỏ trông như thế nào!
Đặc biệt bây giờ còn thêm báo.
Đối với một số động vật đồng cỏ, báo không có mối đe dọa, nhưng đối với con người, chúng vừa là động vật bảo vệ vừa là dã thú có tính tấn công cực cao.
Lúc đó bị bao vây bởi nhiều động vật như vậy, anh còn muốn sống nữa không!
【Hahaha, đạo diễn: Các bạn là khán giả tệ nhất tôi từng dẫn dắt!】
【Được được, chơi thế này à, đạo diễn Tô, uống 800 lọ thuốc cấp cứu nhanh nhất cũng không qua khỏi đâu.】
【Sói nhỏ ngoan đến thế, chắc chắn sẽ không làm hại chị đâu, nhiều nhất là kéo chị chạy 800m thôi, đạo diễn Tô cứ yên tâm.】
...
Phòng chat trực tiếp, sau một loạt dấu chấm than của đạo diễn Tô Vũ Hành, cuộc thảo luận đã đạt đỉnh điểm.
Tốc độ cuộn bình luận chậm lại rất nhiều, không phải lượng bình luận ít đi, mà là chương trình bình luận bị lỗi, không cập nhật bình luận mới nhất, chỉ lặp lại bình luận trước khi bị lỗi.
Màn hình đầy dòng "Haha" chế nhạo, lặp đi lặp lại xuất hiện, hiệu ứng ngoài màn hình kéo lên tối đa.
--- Hơn 2 giờ chiều, Lâm Thiên Du mang nón cỏ đi sau khi trốn tránh thời gian.
Để lại báo trông nhà.
Cô cưỡi ngựa vằn tới nơi đàn cừu từng xuất hiện để tìm kiếm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận