Hổ Khen Tôi Vuốt Lông Giỏi

Chương 667 - Tôi giỏi lắm đấy (2)




Chim cánh cụt bơi hồi lâu mới mở mắt ra, thấy thẳng mặt Lâm Thiên Du, đôi chân nhỏ đang đá liên tục dừng lại, cánh nhỏ bên hông cũng căng thẳng, mắt mở to hú hồn, "A!”
"A..." Lâm Thiên Du bắt chước cách nó mở miệng, không nhịn được cười, "Còn 'Đi nào', cậu định đi đâu? Ăn cá của tôi rồi, ở lại trả nợ bằng công việc đi."
Chim cánh cụt không có sức, vật vã còn kém cả mèo con, thêm kích thước nhỏ bé, không thể linh hoạt lắm, quay cuồng trong tay Lâm Thiên Du mà vẫn không tìm được cách thoát.
Lâm Thiên Du xoa chim cánh cụt: "Đừng vật vã nữa, đợi bố mẹ em tới chuộc."
Chim cánh cụt giật mình mệt lử, mỏ há ra thở hổn hển, không cần Lâm Thiên Du nói, nó cũng tự đầu hàng.
Lâm Thiên Du chỉ đùa vui với chim cánh cụt, không có ý định mang nó về, ve vuốt một lúc rồi đặt chim cánh cụt xuống.
Cô cúi xuống giúp kéo khối băng chưa kịp chèn chặt trong hố ra ngoài.
Chim cánh cụt vừa chạm đất đã muốn chạy, nhưng vì bơi từ dưới nước lên nên không rõ lối trên băng lắm, đi được hai bước rồi dừng lại, nhìn cảnh vật xa lạ chung quanh, cũng không tiến nữa. Chú ý thấy động tác của Lâm Thiên Du, nó tò mò tiến lại nhìn.
Khi đào băng khó tránh việc làm ướt găng tay.
Lâm Thiên Du đặt lòng bàn tay lên khối băng, hai tay nâng lên, đặt lên bề mặt thì găng tay bên trong cùng băng dính chặt vào nhau, kéo mạnh ra thì tuột găng tay ướt đi, gấp lại thành đôi.
Đẩy khối băng lớn ra xa, lỗ băng hoàn toàn trống, Lâm Thiên Du vỗ tay: "Giờ em có thể đi vào rồi."
Với kích thước hố băng bây giờ, chim cánh cụt ăn thêm hai ba con cá lớn nữa cũng có thể dễ dàng luồn vào.
Được thả ra, chim cánh cụt hơi ngẩng cằm, không vội vàng như ban nãy.
Có lẽ nhận ra con người trước mặt không có ý hại mình, chim cánh cụt bớt căng thẳng.
Lâm Thiên Du vẫy tay với chim cánh cụt rồi quay đi thu dọn đống cá của mình.
Ở trên bờ một lúc, cá trải ra không còn nhúc nhích.
Lâm Thiên Du nhóm lửa, treo găng tay hai bên sưởi ấm, găng tay dày bị ướt phải mất thời gian phơi khô hơn, nhưng cô cá nhiều, chờ xử lý hết cá thì găng tay cũng khô gần hết.
Chim cánh cụt đứng bên cạnh một lúc, rồi len lỏi mép băng chui xuống hố.
Rơi xuống im lặng, giống như trượt nhẹ xuống, mặt nước cũng không vỗ lên sóng lớn.
Sói Bắc Cực đứng trên bờ nhìn xuống.
Sợ có động vật nhỏ nào đi ngang rơi xuống, Lâm Thiên Du thu hẹp lỗ băng, chỉ để lại kích thước vừa đủ thả lưới.
Xoay người dùng rìu đẽo bụng cá, gọi với: "Chim cánh cụt đi rồi, đừng nhìn nữa. Đến ăn đi, thịt cá tươi, ăn nhiều lên trước khi bị đông cứng."
Sói Bắc Cực cũng biết bắt cá, chỉ là không thành thạo lắm, cũng không phải mọi con sói Bắc Cực đều có khả năng bắt cá, hầu hết thời gian chúng ăn vẫn là tuần lộc, lạc đà, cá ít khi ăn.
Lâm Thiên Du đưa phần thịt cá đã xử lý cho sói Bắc Cực trước, cho đến khi trước mặt nó chất thành đống cá nhỏ, mới ném phần còn lại lên tấm ván.
Tiếng cá sống giãy giụa khi cắn rất rõ. Sói Bắc Cực nằm xuống, dùng bàn chân trước không bị thương ấn cá rồi cắn ăn.
Thấy nó ăn ngon lành, Lâm Thiên Du cũng chọn một con cá nướng lên, "Lưới lần này toàn cá lớn."
Lâm Thiên Du bất kỳ cầm một con lên, đều dài bằng cánh tay cô.
Có lẽ nhờ thời gian thả lưới lâu, cá nhỏ đã bị cá lớn ăn hết, chỉ còn lại loài có kích thước lớn.
'Sột soạt' tiếng nước nhỏ vụt qua nhanh chóng rồi biến mất. Như có thứ gì xé nước băng qua.
Lâm Thiên Du vô thức cúi đầu xuống, không phát hiện gì bất thường, không khỏi nhíu mày, nghe nhầm à? Lầm tiếng gió thành tiếng nước.
Sói Bắc Cực cũng dừng ăn, liếm mũi, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống lớp băng.
Bề mặt phủ tuyết, nhìn không khác đất bằng phẳng, mắt thường không thể nhìn ra gì cả.
Lâm Thiên Du đặt tay lên đầu sói Bắc Cực vuốt ve an ủi nó, lớp băng dày đến mức cô dùng rìu chặt còn phải đập nửa ngày, cũng không lo sợ gì có thú dữ hung tợn nào chui lên từ bên dưới.
Trong môi trường này, sinh vật biển lớn nguy hiểm, có vẻ chỉ có cá voi, cá nhà táng và cá voi trắng thôi, hoàn toàn không thể lên được.
Tiếng nước chảy càng rõ, sói Bắc Cực cũng từ nằm thẳng dậy.
Khoảnh khắc sau, hố băng gần đó bỗng nổi sóng nước lên, nước biển bắn lên băng xung quanh, chim cánh cụt ướt nhẹp hoảng hốt chui từ hố băng ra.
Quay đầu thấy Lâm Thiên Du, mắt chim cánh cụt sáng rỡ, "A a a!" vừa hô to, vừa chạy về phía cô.
Tiếp sau nó từ hố băng bơi ra là một con cá lớn, lao thẳng ra khỏi hố, do đã thu hẹp nên lỗ băng đủ cho chim cánh cụt luồn qua nhưng không để lại khoảng trống cho cá lớn, lực lao đà khiến nó đâm thẳng lên trên, rồi bị kẹt chặt.
[Trời ơi?!]
[Cá gì thế nhỉ? Sao đầu to thế?]
[Ôi dồi, con cá này có vẻ còn lớn hơn cả chim cánh cụt, không lẽ nó tưởng chim cánh cụt là mồi à?]
"A a a!" Chim cánh cụt đứng trước mặt Lâm Thiên Du, cánh nhỏ chỉ về phía con cá lớn kia, ngẩng cao đầu.
Tôi giỏi lắm đấy!
Lâm Thiên Du nhướn mày, có vẻ chim cánh cụt cho rằng cá này do nó bắt.
Thay vì bị cá đuổi, ngược lại chim cánh cụt đóng vai mồi nhử, thu hút sự chú ý của cá lớn, dụ nó về tận đây.
Nhìn vẻ tự hào của chim cánh cụt, Lâm Thiên Du không nhịn được cười, khen: "Giỏi quá đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận